Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Chương 117 : Em chỉ phương diện nào

Ngày đăng: 16:51 30/04/20


Bên đầu trung tâm thương mại, lúc này Sở Niệm không hề được thoải mái như Thương Sùng. Cô mặt ủ mày chau nhìn Hoa Lệ đang ngó đông, liếc tây, hai chân co đau nhức, cảm giác đến bây giờ vẫn chưa giảm bớt.



Rốt cục cô đã hiểu vì sao ở trong điện thoại, nghe được Hoa Lệ nói sẽ lái xe, trong lòng liền có một cảm giác kỳ quái. Nhớ đến dáng vẻ lái xe điên cuồng, nhiệt tình của cô nhóc kia, trong dạ dày mới ăn chút cháo trắng hồi sáng liền cuộn lên.



Nhìn nhìn hai cánh tay của mình sắp không xách thêm đồ được nữa, Sở Niệm lập tức cảm thấy trời đất quay cuồng.



Quả nhiên, vẫn là không nên di dạo phố với con gái mà.



Rõ ràng lực chiến đấu của cô còn kém xa so với Hoa Lệ!



Nặng nề thở dài một tiếng, Sở Niệm kéo bước chân nặng trịch đi đến bên cạnh Hoa Lệ đang hiếu kỳ giống như đứa bé, nói: "Hoa Lệ, đã mua rất nhiều rồi. Hay là... Chúng ta trở về đi?"



Đang đi dạo đến vui vẻ, làm sao Hoa Lệ có thể đồng ý bây giờ trở về được, cô khoác tay Sở Niệm, làm nũng, dùng đầu cọ xát cánh tay cô.



"Chị Niệm Niệm, đi dạo một lát nữa đi. Trở về sớm như vậy, rất chán mà."



Sở Niệm giật giật khóe miệng, nghiêng đầu liếc đôi giày cao gót khoảng chừng mười phân của cô ấy. Một giọt mồ hôi lạnh trượt xuống sau gáy. 



"Mua nhiều đồ thế rồi, em không mệt mỏi sao?"



"Không mệt." Hoa Lệ cười tươi, đôi mắt to màu lam còn đang ngắm nghía khắp cừa hàng.



"Nơi này có nhiều đồ tốt như vậy,---ll,,lll,e,e,quy,,,don,,,,,,làm sao em sẽ mệt mỏi đây?"



"Không phải ở nước ngoài cũng có những thứ này sao?"



"Ở nước ngoài, suốt ngày chỉ ở trong nhà, ngoại trừ ăn ngủ chính là đi học, em sắp mốc meo rồi." Hoa Lệ uất ức chu cái miệng nhỏ. 
Nghĩ đến dáng vẻ năn nỉ ỉ ôi mong cô mặc bộ đồ này của Hoa Lệ lúc ở trung tâm thương mại và ánh mắt kinh ngạc, chế giễu của người đi đường suốt cả đường về, khóe miệng Sở Niệm đột nhiên nhếch lên. Cô cảm thấy nên có người thay mình tính toán tất cả chuyện này, đúng không?



Thương Sùng thấy vậy, có chút buồn bực, hỏi: "Em cười cái gì?"



Sở Niệm ngẩng đầu, trong đôi mắt to tràn đầy vẻ ngây thơ chân chất. Khóe miệng cô nhếch thành đường vòng cung ngọt ngào, phối hợp với cách ăn mặc vui nhộn này của cô, thật đúng là khiến Thương Sùng hơi sững sờ.



"Đẹp không?"



".......Em muốn hỏi phương diện nào?" Một cảm giác kỳ dị chậm rãi nảy lên trong lòng Thương Sùng, vì sao anh cứ có cảm giác, cô nhóc này đang đào hố đợi mình chứ?



"Toàn thân trên dưới."



"... Thật ra, nhìn lâu cũng cảm thấy không tệ."



"Vậy thì tốt." Sở Niệm hạ mí mắt cười một tiếng, sau đó không để cho Thương Sùng có bất kỳ cơ hội tránh né nào, đội cái mũ ngộ nghĩnh có hai cục lông tròn vo lên đầu anh.



Nhìn trong lúc khiếp sợ, Thương Sùng đội lệch cái mũi, cuối cùng Sở Niệm cũng thoải mái!



Cô khoanh hai tay ở trước ngực, vênh váo tự đắc nói: "Đẹp mắt liền tặng cho anh đi, nhớ kỹ, đây chính là quà noel mà em tặng cho anh.==--ll,,e,,quy,,,don,,,,,===Nếu như anh không thích.....Em sẽ rất không vui!"



Tiếng cười náo nhiệt trong phòng liền ngừng lại theo sắc mặt của Thương Sùng, Cẩm Mặc biết điều nhìn hai người kia. Vọt đến bên cạnh Hoa Lệ, kéo lấy cô còn đang ngẩn người, xoay người chạy nhanh như làn khói.



Dù sao Cẩm Mặc cũng hiểu rõ, cho dù Thương Sùng tức giận cũng sẽ nhăn mày với Sở Niệm. Chỉ là, đến lúc đó đáng thương nhất là bọn họ rồi.



Phòng khách to như thế, giờ chỉ còn Sở Niệm và Thương Sùng, trong mắt của cô là đắc ý, trong mắt của anh là kinh ngạc.