Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi
Chương 149 : Anh, cô ấy chê cười chúng mình!
Ngày đăng: 16:51 30/04/20
Chương 149 Anh, cô ấy chê cười chúng mình!
Edit: Meo_mup
Đã không nói giúp mình thì thôi, giờ còn cùng với gã hỗn đản kia cười nào mình là sao chứ?
“Vương Lượng, anh chính là phản đồ!” Sở Niệm không dám kéo rèm vải ra chỉ có thể ngồi phía trước thở phì phì hô to.
“Đây không phải là phản đồ, mà chính là kẻ thức thời là trang tuấn kiệt” Vương Lượng vừa nói vừa cười, tạm dừng một lát hắn lại tiếp: “Thực ra thì Sở Niệm à, nãy giờ anh không nghe thấy gì hết. Em không cần phải suy nghĩ nhiều.”
Cùng hai người bọn họ chung đụng một lúc Vương Lượng cũng không như trước mà câu nệ cách xưng hô với Sở Niệm. Thông thường trêu chọc cô vài câu vì hắn biết cô gái nhỏ này cũng không thực sự tức giận.
“… Ý anh là em phải cảm ơn anh bị lãng tai hả?”
Nhìn đi nhìn đi! Mới chơi với Thương Sùng có mấy ngày đâu, mà giọng điệu hỗn đản y của bọn hắn y hệt như nhau mà.
Sau rèm vải hai người lại cười, lần này tới phiên Thương Sùng mở miệng. “Thực ra em cũng không cần bực tức với Vương Lượng mà, hắn cũng chỉ đem lời nói thật nói ra thôi mà.”
“Rồi rồi rồi, mấy người nói như thế nào thì là thế đó đi.” Sở Niệm ném cho cái rèm vải một cái nhìn khinh thường rồi xoay người ngồi thẳng lại trên ghế.
“Mấy người lo đổi quần áo cho xong đi, còn ở đó mà dông dài, Từ Chí Sơn đi mất rồi kìa.”
Sau rèm hai người lại cười rộ lên rồi mới kéo rèm ra ngồi thẳng lên. Sở Niệm quay đầu lại nhìn, trong nháy mắt thấy bộ dạng hai người thay đổi thì cười phá lên.
Thân hình Vương Lượng vốn dĩ gầy hơn Thương Sùng một ít, hơn nữa còn mặc vào quần áo bẩn thỉu nên bộ dáng thực sự là từ cảnh sát biến thành ăn xin lưu lạc nơi đầu đường xó chợ. Trên mặt hắn còn dùng phấn đen bôi lên, nhìn thành dáng vẻ càng thêm ngây ngô. Thân hình như không xương dựa vào người Thương Sùng, bộ dạng trong y hệt tiểu thụ trừ trong xương tủy.
Thương Sùng vẫn bộ dáng như cũ. Giữa chân mày mang theo chút ngạo khí cùng lạnh nhạt. Gương mặt anh tuấn cố ý đeo thêm một kính đen kiểu cũ, nhìn vô cùng chất phác. Áo quần vải bố màu xám được hắn cố ý mặc vào, trông dáng vẻ càng buồn cười không nói nên lời.
Mười phút sau, vài gã đàn ông cao to ở chợ người đến vây quanh Thương Sùng và Vương Lượng. Vừa kéo vừa đẩy ào ào, không đến vài phút đã thành công khiến cho mọi người xúm lại xem.
Diễn viên số một: “Hai người bọn mày bao giờ trả tiền cho tao? Hôm nay mà còn không trả được thì theo bọn tao trở về!”
Thương Sùng bộ dạng bi thảm kháng cự, che trước người Vương Lượng. “
Các ngươi không cần phải khinh người quá đáng, anh em tôi vay tiền các người cũng chỉ vì cứu mẹ. Giờ anh em bọn tôi đang đi tìm việc làm, vài ngày nữa kiếm được tiền nhất định sẽ trả mấy người không thiếu một xu!”
Diễn viên số một: “Tìm việc? Hơ hơ, mày nói cho tao nghe coi việc gì mà một tháng có thể kiếm được một trăm ngàn tệ?! Mày cho tao là con nít ba tuổi, muốn nói gì thì nói sao?”
Diễn viên số 2: “Đại ca đừng có nhiều lời với nó, không phải ông chủ coi trọng thằng em nó sao. Hay là… mình bắt nó về coi như gán nợ, mình cũng hoàn thành nhiệm vụ, đại ca thấy sao?”
Thương Sùng: “Chúng mày dám!”
Vương Lượng trốn phía sau lưng Thương Sùng bi thảm: “Anh, cứu em…”
Diên viên số 1 cười, giơ tay vỗ vỗ bả vai diễn viên số 2: “Vậy mày làm đi.” Quay đầu lại nhìn đám anh em phía sau, hắn khoát tay. “Bắt người đem về cho tao!”
“Lên!”
Nhiều người xung quanh đều có chút không chịu nổi, nhưng lại không có bất cứ ai dám đứng ra trợ giúp. Mắt thấy mọi người sắp đánh nhau, nhưng vẫn luôn vây quanh đứng xem.
Từ Chí Sơn đột nhiên đứng lên đẩy đám người chen vào.
Hắn đưa tay kéo tay kẻ đang túm Vương Lượng, lấy ra một xấp tiền ném xuống đất. “Đây, tiền này coi như tao giúp bọn nó trả, tụi mày cầm lấy tiền rồi biến đi!”