Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi
Chương 150 : Linh hồn xuất khiếu
Ngày đăng: 16:51 30/04/20
Chương 150 Linh hồn xuất khiếu
Tác giả: Trì Đường
Editor: Meo_mup
Vương Lượng hỏi: “Anh Sơn, tôi có thể hỏi là nhà xưởng gì không?”
“Đồ điện tử”
“Ở đâu, làm ở chỗ nào? Lương bổng ra sao ạ?”
“Ở Thâm Quyến, bao ăn bao ở, làm tốt thì một tháng cũng được hơn hai mươi ngàn tệ.”
“Lương cao quá vậy!” Vương Lượng mở to hai mắt, nhìn về phía Thương Sùng.”Anh hai…”
“Chúng ta đi Thâm Quyến thì ai lo cho mẹ?” Thương Sùng thở dài.
Từ Chí Sơn nhìn ra hai anh em đang do dự thì bảo: “Nếu hai người đồng ý đi qua chỗ người thân ta làm, thì mẹ hai người ta sẽ tìm người đến chiếu cố, hai người không cần lo lắng.”
Vương Lượng: “Nhưng mà anh Sơn, hai anh em tôi chưa có làm gì về điện tử trước đây.”
Từ Chí Sơn: “Cái này không cần lo, qua đó sẽ có người hướng dẫn các người làm việc.”
Vương Lượng kéo ống tay áo Thương Sùng. “Anh, em muốn đi Thâm Quyến. Một tháng kiếm được nhiều tiền như vậy, chỉ cần vài tháng mình sẽ có thể trả hết tiền thiếu nợ, còn dư một ít tiền chúng ta có thể lo lắng thêm cho mẹ đó.”
Editor Meo_mup
“Đúng rồi, các ngưoi cũng muốn cho mẹ mình về già sống khỏe một chút chứ?” Từ Chí Sơn đứng bên cạnh góp lời.
Quỷ hồn có thể che dấu được, nhưng người sống muốn ẩn thân thì không có dễ như vậy.
Sở Niệm bày trong phòng một lá bùa bát quái rất lớn, cô chờ Thương Sùng kiểm tra mọi thứ thật tốt rồi mới tháo vòng cổ xuống, bắt đầu mặc niệm chú ngữ.
Tốc độ niệm chú mỗi lúc một nhanh, sắc mặt của Sở Niệm cũng càng lúc càng trắng. Mồ hôi trượt trên gò má trắng nõn của cô, rồi bất ngờ cô thống khổ la lên một tiếng. Linh hồn cô từ trong cơ thể thoát ra, trôi nổi trước mặt Thương Sùng.
Nhìn bóng trắng sáng nhạt Sở Niệm trước mặt, trong lòng Thương Sùng quặn đau. Hắn nói: “Thực ra em không cần phải đi cùng bọn anh, linh hồn xuất khiếu, em biết rõ làm như vậy sẽ bị giảm thọ mà.”
“Nhưng để anh và Vương Lượng đi thì em không yên tâm.”
Sở Niệm giơ tay định ôm lấy Thương Sùng nhưng đôi tay cô xuyên qua người hắn. Cô không nhịn được cắn môi cười khổ. “Hóa ra cảm giác làm quỷ cũng không dễ chịu gì.”
Thương Sùng nhíu mày, “Em đừng có suy nghĩ nhiều, mệnh em còn dài lắm, cho dù có muốn chết thì Diêm Vương cũng không dám thu em đâu.”
“Anh dám khẳng định vậy sao? Lỡ đâu lão nhân gia phái Hắc Bạch vô thường tới bắt em rồi sao?”
“Hắn không dám.”
Nhận thấy Sở Niệm đang nghi hoặc, Thương Sùng cười.
Dường như hắn cố ý lái chú ý sang chuyện khác, hắn nói “Linh hồn xuất khiếu nhiều nhất duy trì được ba ngày đúng không?”
Sở Niệm gật đầu. “Vâng.”
“Ba ngày đủ rồi.” Thương Sùng vừa nghĩ vừa nói, ngước mắt nhìn về phía Sở Niệm. “Em ra ngoài trước đi, anh phải hạ kết giới trong phòng. Nếu lỡ bất cẩn làm cho cơ thể em có vấn đề thì sẽ không tốt.”
Sở Niệm bĩu môi, “Anh làm không tốt thì em theo ám anh!”