Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Chương 164 :

Ngày đăng: 16:51 30/04/20


Chương 164



Thực xin lỗi



“Em đó, đúng là trẻ con.” Vương Lượng bất đắc dĩ cười nói. “Em cảm thấy thần tượng của anh gặp khó khăn mà anh đây chẳng lẽ không quan tâm à?”



“Chỉ có thần tượng của anh thôi hả, còn em đâu?”



“Em á?” Giả vờ ghét bỏ đánh giá Sở Niệm, Vương Lượng sờ cằm. “Nếu chỉ có em gặp nạn thôi, thì anh đây phải suy xét cho thiệt kỹ rồi!”



“Láo toét!” Sở Niệm cười mắng, vươn tay lấy chiếc đũa đập hắn.



…[Meo_mup]



Bởi vì có thêm Vương Lượng gia nhập nên bữa trưa này ăn thật vui vẻ. Sở Niệm và Vương Lượng anh một câu tôi một cậu làm cho người vẫn luôn trầm mặc là Thương Sùng phải bật cười.



Đang lúc cả đám đang bàn thảo coi chiều đi đâu chơi thì điện thoại Sở Niệm reo vang.



Lấy điện thoại từ trong túi ra, cúi đầu nhìn dãy số gọi đến, vẻ tươi cười trên mặt Sở Niệm dần rút đi.



Thương Sùng và Vương Lượng đồng thời nhận ra cảm xúc của cô, Vương Lượng liếc Thương Sùng một cái, sau đó an tĩnh im lặng lại.



Thương Sùng hỏi: “Điện thoại ai gọi vậy?”



Sở Niệm trầm mặc vài giây rồi đáp: “Là Nhạc Du”. Nói xong, cô cũng không để tới vẻ kinh ngạc của Thương Sùng, đứng dậy đi qua một bên nghe điện thoại.



Sở Niệm nói: “Nhạc Du, tìm tớ có việc gì sao?”



Đầu dây bên kia trầm mặc trong giây lát, gần một phút sau đối phương mới mở miệng. “Dạo này…có khỏe không?”



Nghe Nhạc Du hỏi một câu vô thưởng vô phạt, Sở Niệm cầm điện thoại mà tâm lạnh đi.



Cô thừa nhận rằng khi nhìn thấy số điện thoại gọi tới còn có ý nghĩ kỳ lạ  là cô ấy gọi tới làm hòa với mình.



Khách sáo như vậy, xa cách như vậy.[Meo_mup]




“Vân Hiên, em thấy thật khổ sở.”



“Vì Sở Niệm sao?”



“Ừ.”



Mặc Vân Hiên trầm mặc, do dự vài giây rồi mở miệng nói: [Meo_mup] {ga"c sa"ch.com}



“Nhạc Du, em chắc chắn làm vậy vì tốt cho Sở Niệm sao? Em rõ ràng rất quan tâm cô ấy, vì sao tự nhiên thành ra như vậy?”



Nhạc Du cắn môi thống khổ nhắm mắt lại. “Rất nhiều chuyện, không phải cứ quan tâm thì sẽ không làm xúc phạm đối phương. Chính vì quan tâm, em mới vậy.”



“Nhưng cả hai đều không vui.”



Mặc Vân Hiên nhíu mày, đưa tay lau đi nước mắt trên mặt Nhạc Du.



“Anh cảm thấy cả hai đều quan tâm đối phương, căn bản là không cần phải tới mức này. Hơn nữa, Nhạc Du, em nói anh nghe, em vì cái gì cảm thấy như vậy thì không xúc phạm tới Sở Niệm sao?”



Nhạc Du cùng Sở Niệm sao bỗng dưng sau một đêm biến thành như vầy, Mặc Vân Hiên thật không thể hiểu nổi.



Trừ lân trước hắn hỏi Nhạc Du nguyên nhân, cô nói cô làm vậy vì tốt cho Sở Niệm. Ngoài ra, hắn hỏi cỡ nào cũng không biết được nguyên nhân.



Lúc đầu, hắn còn tưởng là Nhạc Du không muốn làm bạn với Sở Niệm nữa. Nhưng hiện tại thì có thể thấy là không phải vậy.



Lý do là gì? Có ai nói gì với Nhạc Du sao?



Nhạc Du rời khỏi Mặc Vân Hiên, đẩy hắn ra.



Giọng nức nở, cô nói: “Thực xin lỗi Vân Hiên, điều này em không thể nói được.”



Mặc Vân Hiên rũ mắt, hắn biết Nhạc Du sẽ đáp lời như thế này.



Yên lặng thở dài, hắn nói: “ Anh cũng không nghĩ sẽ ép em. Nhưng mà, Nhạc Du à, anh hy vọng em và Sở Niệm sẽ vượt qua mọi hiểu lầm. Về sau anh cũng không làm em lại khó xử như trước đây.”