Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Chương 165 :

Ngày đăng: 16:51 30/04/20


Chương 165



Hoàng Đế chưa vội mà Thái giám đã gấp



Editor: Meo_mup_Nhạc Du sau khi nghe Mặc Vân Hiên nói những lời này thì thân hình cứng lại, hai vai cô run rẩy. Cũng như lúc trước khổ sở, giống như cực lực ẩn nhẫn gì đó.



Xuyên qua cửa sổ cô thấy một bóng hình dưới lầu một. Nhạc Du dùng sức lau đi nước mắt, hít mấy hơi thật sâu, giống như chưa từng phát sinh bất cứ chuyện gì rồi ngồi lại trên giường.



Hành động này của cô làm Mặc Vân Hiên đứng bên cạnh có cảm giác kỳ quái, giống như suy nghĩ gì, cau mày lại. Hắn bặm môi đến ngồi xuống cạnh cô.







Tối hôm sau, quả nhiên người kia lại đăng bài mới. Giống như Sở Niệm đã dự đoán, kẻ đăng bài không đem ảnh chụp cô và Thương Sùng gửi lên mà đem ảnh tạo thành những miếng ghép như trò chơi ghép hình, luc này đây làm cho người xem cung không hiểu chuyện gì.



Cư dân mạng đối với những chuyện thế này rất ưa thich, cách thức đăng bài như vậy làm một số ít người bất mãn, nhưng phần lớn lại rất hưng phấn như được tiêm máu gà, hưởng ứng vô cùng.



Các trang web lớn đều đăng lại bài viết này, tựa như một bữa yến tiệc thịnh soạn truyên thông trực tiếp, làm mọi người không thể ngăn sự tò mò suy đoán.



Sở Niệm đưa tay đóng laptop lại, khuôn mặt lạnh đi đến cửa sổ.



Bởi vì đêm đã khuya, ngoài cửa sổ đèn đường đều đã tắt. Gió lạnh thổi giữa đêm đen, từng chút từng chút đập vào cửa sổ.



Còn có sáu ngày, 144 tiêng đồng hồ.








Sở Niệm nhìn Vương Lượng: “Quan hệ giữa Vương Lượng và Tô Lực chắc anh cũng biết nhỉ?”



Sở Niệm hỏi thử Vương Lượng nhưng khẩu khí rõ ràng là khẳng định.



Cô biết Vương Lượng và Tô Lực quan hệ rất tốt, hơn nữa đối với cảnh sát thì cộng sự lâu năm tình cảm càng như huynh đệ.



Tô Lực tính tình hướng nội, cũng rất thanh ngạo, nhưng lại rất ẩn nhẫn, trong lòng cũng có vết sẹo không có cách nào khép lại.



Lần trước ở kỷ niệm ngày thành lập trường bị Thương Sùng nhắc tới làm Tô Lực thật phẫn nộ, nhưng mà hắn phẫn nộ cũng có cả đau khổ trong đó.



Sở Niệm tin tưởng việc gia đình là điều mà Tô Lực không muốn bị tiết lộ bí mật. chỉ có người thật sự thân với hắn mới biết, mà Vương Lượng đây chính là người như vậy.



Vương Lượng nghe Sở Niệm nói mà hơi ngẩn người một chút, hắn rũ mắt, do dự gật đầu.



Sở Niệm cong môi cười, đem tay đặt sau đầu.



“Cái này có nguyên nhân cả. Ấn Sầu bắt đầu tiếp cận Nhạc Du. Cô ta biết Nhạc Du rất để ý cảm thụ của em, nên Ấn Sầu nói với bạn ấy rằng chỉ có cách làm cho em rời xa bạn ấy và Mặc Vân Hiên, thì em sẽ không vì lo lắng cho cảm nghĩ của Nhạc Du mà bị kẹp ở giữa.



Dĩ nhiên ban đầu Nhạc Du không nghe theo. Nhưng thời gian lâu dần Ấn Sầu ở cạnh bên cũng làm tư tuỏng cô ấy có lệch lạc. nếu không phài Mặc Vân Hiên phát hiện bất thường thì có khả năng tới giờ Nhạc Du còn không chịu nói ra chân tướng”



Vương Lượng nói:



“Nhưng như vậy cũng chỉ đại biểu cho việc Ấn Sầu châm ngòi ly gián quan hệ cùa em và Nhạc Du thôi, cùng với việc trên mạng đâu có quan hệ.”