Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Chương 177 :

Ngày đăng: 16:51 30/04/20


Chương 177



CÓ TIỀN THA HỒ TÙY HỨNG



Editor: Meo_mup



Vương Lượng nhoẻn miệng, vừa tính cười theo Hoa Lệ thì nhìn thấy trong gương chiếu hậu phản chiếu hình ảnh Cẩm Mặc đen mặt tới đáng sợ. Theo bản nắng hắn run run, vội vàng ho nhẹ một tiếng, nhìn đi nơi khác.



Trước kia đi, hắn cũng cho rằng Thương Sùng thực lạnh lùng, nhưng mà sau khi quen thuộc mới phát hiện, nam nhân mặt bình đạm như nước kia cũng chỉ là ngoài lạnh trong nóng mà thôi.



Mà cái này cậu nhóc lái xe này hoàn toàn không giống nhau, ánh mắt kia quả thực tựa như bắc cực gió lạnh, chỉ cần nhẹ nhàng đảo qua liếc mắt một cái, bạn sẽ cảm thấy toàn thân lạnh băng.



Hoa Lệ tựa hồ là cảm giác được bên trong xe hai người đàn ông bất đồng cảm xúc, dùng khóe mắt nhẹ liếc liếc, thấy Cẩm Mặc mím chặt môi thì trong lòng cảm thấy tim đập chân run.



Từ lần trước chủ nhân giáo huấn quá Cẩm Mặc xong, Cẩm Mặc làm người xử thế liền hoàn toàn thay đổi. Không chỉ có ở trong công ty biến đổi sấm rền gió cuốn, tính cách cũng càng ngày càng giống chủ nhân.



Lạnh lẽo, ổn trọng, thậm chí so trước kia càng thêm thành thục. Chỉ tiếc người này vẫn là một đồ đần, vẫn cho rằng chính mình với nhân loại là không giống nhau.



Nếu là người khác hẳn là hắn đã nổi giận rồi, nhưng người ngồi sau xe là bạn thân của tâm can bảo bối của chủ nhân mình.



Dùng tay kéo kéo Cẩm Mặc còn đang trầm mặc không nói, Hoa Lệ quay đầu với kẻ đang đi vào cõi thần tiên Vương Lượng nói: “Vương Lượng, vừa rồi tôi đùa với anh, anh ấy là hôn phu của tôi, tên là Cẩm Mặc.”



“Hóa ra là hôn phu.” Vương Lượng ngượng ngùng gãi gãi đầu, nhìn Cẩm Mặc qua kính chiếu hậu nói: “Cẩm Mặc anh đừng để ý, nãy tôi cũng chỉ đùa mà thôi.”



Lái xe Cẩm Mặc hạ mắt, hơi hơi gật đầu, xem như chào hỏi. “Xin chào, Vương Lượng tiên sinh.”




“Không có, chỉ là suy nghĩ câu nói anh vừa nói mà thôi.”



Sở Niệm cười hắc hắc, đặt tay lên đùi. “Chiếc xe kia… anh thật sự không lái nữa sao?”



“Ừ, xe kia anh đã cho Cẩm Mặc. Hắn hiện tại đi làm, có cái xe cũng tương đối tiện.” Thương Sùng nghiêng đầu nhìn mắt Sở Niệm. “Như thế nào? Hiện tại lại luyến tiếc xe kia?”



“Cũng không phải luyến tiếc, chỉ là…cho Cẩm Mặc xe như vậy, thích hợp sao?” Sở Niệm nhíu mày, như là ý thức được lời này thực dễ dàng để cho người khác hiểu lầm. Cô vội vàng đem ngẩng đầu, tiếp tục nói: “Ý em không phải là tiếc vì anh đưa xe quý giá cho Cẩm Mặc, mà ý em là muốn cho thì cũng phải cho xem mới chứ.



Chiếc Maserati kia tuy còn mới coóng nhưng mà so với việc đi xe mới vẫn khác nhau. Em nói anh hiểu không?”



“Hiểu.” Thương Sùng mỉm cười. “Cẩm Mặc cũng mới biết lái xe, xe kia cho hắn cũng chỉ là cho hắn luyện luyện tập mà thôi. Em yên tâm, anh không có kiểu da mặt dày giống em đâu.” Editor: Meo_mup - đọc nhanh nhất tại trang gác sách chấm com



Hay ghê, xe cả mấy chục triệu Maserati đồ mà chỉ là xe luyện tập. Sở Niệm thật minh bạch sâu sắc, cái gì gọi là có tiền thì có quyền tùy hứng mà.



Nhìn ánh mắt trêu chọc của Thương Sùng,Sở Niệm nghịch ngợm trêu:



“Còn ghen tỵ với Nhạc Du nữa không? Thương Sùng, anh đúng là cái lu giấm, ủ lâu năm nên chua muốn chết.” Editor: Meo_mup - đọc nhanh nhất tại trang gác sách chấm com



“Chuyện Nhạc Du anh có thể tạm bỏ qua. Nhưng mà, Sở Niệm à, em vì tránh né vấn đề anh hỏi, lúc rồi ở bệnh viện coi anh như không khí, anh nhớ rất rõ đó nhé.”



“Em nào có đem anh thành không khí chứ.” Sở Niệm chột dạ mà cười. “Anh đẹp trai ngời ngời như vậy nghĩ sao em coi là không khí.”



“Vậy thì tốt, một khi đã như vậy, em hiện tại liền nói cho anh biết, em mơ thấy anh thế nào?”