Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi
Chương 181 :
Ngày đăng: 16:52 30/04/20
Chương 181
Thi Hoành Muôn Nơi
Editor: Meo_mup
“Bớt nói nhảm với tui đi ông!” Sở Niệm nắm chặt tay, nghiến chặt răng.”Cho anh một phút, nói rõ coi mắc gì gọi cho em. Nếu không nói rõ vậy đừng trách mai em đi tới sở tìm anh!”
“Sử dụng bạo lực với nhân viên công vụ là phạm pháp nha.”
“Anh là nhân viên công vụ hả? Em sao không biết là Vương Lượng đang làm công vụ sao?”
Vương Lượng cạn lời, hắn có thể nói là Sở Niệm nha đầu này cũng thật độc miệng mà.
Cô nhóc hỏi như vậy, làm hắn không biết trả lời như thế nào, nếu nói đúng thì Sở Niệm khẳng định nói không quen mình, còn nói không phải thì chẳng phải tự đánh miệng mình sao?
Gãi gãi đầu, Vương Lượng nói: “Kỳ thật anh cũng không nghĩ quấy rầy em như vậy, nhưng mà… Đã xảy ra chuyện.”
Nằm ở trên giường Sở Niệm ‘ tạch ’ một cái, ngồi dậy, suy nghĩ trong chốc lát hỏi: “Chẳng lẽ là Tôn Quý Nhân cùng Ấn Sầu trốn thoát?” Editor: Meo_mup
“So với cái đó thì cái này còn nghiêm trọng hơn.” Vương Lượng quay đầu lại nhìn mắt Tôn Quý Nhân trong phòng giam, dáng vẻ thật kinh hãi.
Ném điếu thuốc trong tay xuống đất, Vương Lượng nói: “Em có thể tới đây không? Hai mươi phút sẽ sau anh chờ em dưới lầu nha. Cụ thể tình huống thế nào, em xem qua rồi nói tiếp.”
Sở Niệm ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên vách tường, tung chăn bước xuống giường. Vừa lấy quần áo, vừa đáp Vương Lượng qua điện thoại: “Ok, tới rồi gọi điện thoại cho em.”
“Ừ.” Vương Lượng gật đầu, cúp điện thoại xong đi ra xe cảnh sát của mình.
Hai mươi phút sau, Sở Niệm thay đồ xong xuống lầu.
Vẫn là người kia một thân mặc đồ tây may cắt thủ công màu đen, Thương Sùng trên mặt biểu tình lười nhác.
Nhìn hắn duỗi tay đem Sở Niệm ôm vào trong lòng, Vương Lượng nói: “Thần tượng, tốc độ anh thật mau đó, tôi còn tưởng tới mai anh mới nghe tin nhắn của tôi.”
Thương Sùng cong cong môi, đem áo khoác cởi ra khoác lên vai Sở Niệm. “Ta nếu là thật chờ đến ngày mai mới nghe thấy, vậy Sở Niệm phỏng chừng liền thành gấu trúc.”
Nghiêng mắt nhìn đôi mắt kia liếc về phía cửa lớn, Thương Sùng ôm lấy eo Sở Niệm đi đến phía trước. Quay đầu lại nhìn mắt Vương Lượng còn đang phát ngốc tại chỗ, hắn nói: “Còn đứng đó làm gì? Nếu về sau ngươi còn dám gọi điện thoại như tìm cô ấy, ngươi biết đó, ta sẽ không đối với ngươi mềm lòng.”
Thương Sùng câu này nhìn như nói rất bình thường nhưng làm trong lòng Vương Lượng đột nhiên sinh ra một trận hàn ý. Hắn rất là xin lỗi mà cười cười, bước nhanh theo phía sau bọn họ tiến vào trại tạm giam.
Bất quá nói đến cũng kỳ quái, Thương Sùng cùng Sở Niệm như vậy nghênh ngang mà vào hiện trường vụ án. Không chỉ có không ai ngăn lại bọn họ hỏi đông hỏi tây, lại còn có có người nhường đường cho bọn hắn.
Cúi đầu Vương Lượng có chút buồn bực, chính là hắn cũng biết hiện tại chính mình hẳn là đem tinh lực đặt ở nào.
Một giờ lúc sau, ba người đã đem Tôn Quý Nhân bọn họ nhà tù xem xong rồi.
Bởi vì thật sự là chịu không nổi mùi máu tươi bên trong, Vương Lượng đứng ở hành lang phía ngoài hút thuốc lá.
Cảm giác được dạ dày bớt quay cuồng, hắn lúc này mới nhìn trái nhìn phải, rất là cẩn thận hỏi: “Thần tượng, Sở Niệm, hai người có nhìn thấy gì không?”
Sở Niệm đương nhiên biết ý tứ Vương Lượng là sao, nhưng lúc này chính mình là thật sự cũng không có tâm tư đi trả lời hắn. Sở Niệm trong đầu hiện tại chỉ có cảnh ban nãy, xác chết khắp nơi, đầy đất hài cốt.
Tôn Quý Nhân là đang sống sờ sờ bị xé thành năm mảnh, tựa như cổ đại sở dụng hình phạt ngũ mã phanh thây, xuống tay đã lưu loát lại ngoan độc.
Ấn Sầu là bị xé từ bên hông thành hai nửa, đôi mắt mở thật to, có thống khổ, có tuyệt vọng, thậm chí còn có tràn đầy hoảng sợ.
Đầu cô ta không bị dứt ra khỏi thân mình, mà bị dùng lực cực mạnh vặn quay sang một bên. Sở Niệm phát hiện trên má trái cô ta có vết đỏ, có vẻ như trước khi chết bị người ta hung hăng tát tai.