Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi
Chương 182 :
Ngày đăng: 16:52 30/04/20
Chương 182
Thật Đúng Là Ngu Ngốc
Đám Edit: Meo_mup bảo vệ tử trạng cũng không giống nhau, có người bị dứt đứt tay trái, có kẻ bị giựt đứt hai tay, bất quá đều có điển giống nhau là bị người ta cắt đứt đầu lưỡi.
Tàn nhẫn, thật sự quá độc ác!
Cho dù là tội phạm giết người biến thái nhất trên thế giới, cũng không có khả năng sẽ dùng phương pháp như vậy đi tra tấn người khác.
Sở Niệm giơ tay, nhìn chuỗi hạt truy hồn trên cổ tay, chân mày cau thật chặt.
Thương Sùng tựa hồ là đoán được Sở Niệm suy nghĩ cái gì, hai tròng mắt đen lặng yên không một tiếng động mà hiện lên một tia nhợt nhạt ý cười. Hắn ôm chặt Sở Niệm trong tay, nhìn Vương Lượng nói: “Nơi này không có quỷ hồn, ta nghĩ… Ngươi đã đoán sai.”
“Sao có thể.” Vương Lượng nói: “Nếu không phải quỷ hồn giết Tôn Quý Nhân bọn họ, thì bọn họ là chết như thế nào?”
“Cái này còn không biết, có lẽ là giống vụ cẩu nô lần trước.có kẻ tới nơi này tìm bọn họ báo thù.” Thương Sùng nhẹ nhàng bâng quơ mà nói.
Ghé mắt nhìn các nhân viên cảnh sát đang thu thập tàn cuộc, Thương Sùng nói: “Dù sao Tôn Quý Nhân cái loại người ác này sớm hay muộn đều sẽ bị xử chết, chỉ cần yêu quái giấu ở phía sau màn kia không ra tác loạn, mặc kệ đối với các ngươi, hay là đối với ta cùng Sở Niệm đều là một chuyện tốt.”
Vương Lượng ngưng mi, cảm thấy Thương Sùng nói rất có đạo lý. Chính là… Hắn vẫn là giãy giụa một phen, đem tầm mắt nhìn về phía Sở Niệm đang trong trạng thái trầm mặc.
“Sở Niệm, ý em làm sao?” Edit: Meo_mup
Đứng ở một bên Thương Sùng hơi chớp mắt, tựa hồ như không ngờ được Vương Lượng hỏi vậy.
Người này không phải vẫn luôn đều nghe theo mình nói sao?
Vương Lượng khịt mũi bất mãn. “Thần tượng, chúng ta không phải là đánh có điểm dừng sao?”
Thương Sùng cong cong khóe miệng. “Đánh tới điểm dừng ta chưa nghe, nhưng mà câu vào sân thi đấu không có cha con chi cả thì ta nhớ rất rõ ràng.”
…
Cả bọn ba người đi ăn cơm sáng,sau đó đưa Sở Niệm về nhà, bởi vì thức đêm, cho nên cả một ngày hôm nay, cô đều ngủ ở nhà.
Cho dù chỉ một ngày không thấy được cô, trong lòng cảm thấy có chút không được tự nhiên, nhưng mà ngồi ở trên ghế dựa Thương Sùng vẫn là thực nhàn nhã mà uống rượu vang đỏ trong cốc có chân dài.
Hoa Lệ biến thành một con mèo trắng, thoải mái dễ chịu mà nằm ườn trên hai chân hắn, ghế bập bênh dưới thân dập dình.
Cẩm Mặc liếc mắt nhìn Hoa Lệ đang thoải mái híp mắt ngửa đầu, rất bất mãn mà hừ hạ mũi mèo.
Tất cả đều là mèo, dựa vào cái gì cô ta nằm ườn ra trên đùi chủ nhân, còn mình phải nằm dưới sàn nhà?!
Hoa Lệ ném cho hắn một ánh mắt xem thường, làm nũng dụi đầu vào bàn tay Thương Sùng. “Chủ nhân, ngài hôm nay sao lại uống vang đỏ? Cái này uống ngon thật sao?” Edit: Meo_mup
“Ngươi thật đúng là đồ ngốc.” Vốn dĩ liền trong lòng cực độ bất mãn, Cẩm Mặc đương nhiên lợi dụng cơ hội mà khinh bỉ Hoa Lệ. “Chủ nhân uống rượu vang đỏ cũng chỉ là bởi vì tâm tình tốt, thứ đó sao so được với máu người?”
Hoa Lệ hướng Cẩm Mặc cào một cái. “Ta chỉ là hỏi một chút mà thôi, lại không phải hỏi ngươi, ngươi lắm miệng cái gì?”
“Ngươi quản ta! Miệng ta trên người ta, ta thích nói cái gì thì nói.”
Hung hăng cằn nhằn Hoa Lệ, Cẩm Mặc đứng lên từ trên sàn nhà. “Ngươi nói một chút ngươi hiện tại giống cái dạng gì? Chân chủ nhân ngươi muốn nằm là nằm hả? Không biết lớn nhỏ, muốn tạo phản hả?”