Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Chương 187 :

Ngày đăng: 16:52 30/04/20


Chương 187



Anh Em Thật Khổ



Sở Niệm bị Hoa Lệ hỏi thẳng làm cho ngượng ngùng, dùng tay xoa mũi. “Thương Sùng nói… Phải chờ tới chị tốt nghiệp đại học xong mới kết hôn.”



“A, lâu như vậy a!” Hoa Lệ không dám tin tưởng mà mở to hai mắt. “Chị dâu à, nếu Hoa Lệ không có nhớ lầm thì năm nay chị mới năm hai thôi.”



“…Ừ, đúng vậy.”



“Đại học chính quy học phần lớn đều là bốn năm, nếu dựa theo tình hình hiện tại, chẳng phải còn bắt anh hai em chờ hai năm mới có thể cùng chị kết hôn á?”



“…Oạch, hẳn là như vậy đi.”



Nhìn khuôn mặt đau khổ như trái khổ qua đèo của Hoa Lệ, Sở Niệm nhịn không được nhẹ giọng bật cười. “Kỳ thật cũng chỉ có hai năm mà thôi, nhanh mà. Hoa Lệ, chịbảo đảm thời gian thật sự sẽ không quá dài.”



Hai năm thời gian đối với yêu, thật sự chỉ là nháy mắt. Chính là……



Đột nhiên Hoa Lệ xáp tới cạnh Sở Niệm, rất là ái muội mà đối nàng đá lông nheo, nhỏ giọng nói: “Chị dâu, em có thể hỏi chị cái này không?”



Sở Niệm hồ đồ gật gật đầu. “Có thể.”



“Chị với anh hai có….cái gì không?”



“Cái gì là cái gì?”



“Chính là chị với anh hai á, có lên giường chưa?” Thấy Sở Niệm trầm mặc, Hoa Lệ càng gấp lên. Vô cùng bực bội gãi gãi đầu, nói thẳng: “Tức là chị với anh hai có ngủ với nhau chưa? Chị dâu à, đừng mắc cỡ, Hoa Lệ không nói ai nghe đâu.”




Cẩm Mặc sửng sốt, mặc kệ là trước đây hay là hiện tại, cơ hội có thể ngồi cùng Thương Sùng chỉ là lúc đi cùng Sở Niệm. Tuy rằng hắn hiện tại cũng không có khôi phục chân thân bộ dáng, nhưng vẫn là cảm thấy có chút không ổn.



Do dự một chút, Cẩm Mặc theo thói quen cau mày. “Tâm ý của chủ nhân, Cẩm Mặc tâm lĩnh. Chính là……”



Thương Sùng cắt ngang hắn. “Cẩm Mặc, biết ngươi thua Hoa Lệ chỗ nào không?”



“…… Cẩm Mặc không biết.”



“Ngươi thật cứng nhắc, rất nhiều chuyện nếu giống Hoa Lệ đơn giản như vậy một chút, có lẽ sẽ càng tốt.” Nhấp chất lỏng màu đỏ trong ly, ngữ khí Thương Sùng làm người nghe không nghe ra nửa điểm bớt giận.



“Chủ nhân giáo huấn phải, Cẩm Mặc về sau sẽ tận lực sửa lại.”



“Vậy được.” Thương Sùng giơ tay chỉ ghế dựa bên cạnh. “Điều đầu tiên ta muốn sửa lại chính là ngươi ngồi ở chỗ đó cùng ta nói chuyện.”



“Dạ.” Cẩm Mặc cứng người, ngồi xuống.



Trầm mặc trong chốc lát, hắn thấy báo chí đặt ở trên giường. Cẩm Mặc cảm thấy, chủ nhân trong lòng phỏng chừng là có chuyện gì.



Cẩm Mặc hỏi: “Chủ nhân, ngài là suy nghĩ tới người đàn ông trên báo kia sao?”



“Ừ.” Thương Sùng nhớ tới thân ảnh mơ hồ kia, không khỏi cau mày. “Ngươi không cảm thấy hắn rất kỳ quái sao? Dùng nhiều tiền như vậy ở ngay lúc này mua công ty Tôn Quý Nhân, nếu là người bình thường cũng kệ thôi, còn cố tình thần bí như vậy.”



“Chủ nhân là lo lắng người này…… Sẽ uy hiếp đến an toàn Sở Niệm?”



“Cái này ta cũng không biết, chỉ là cảm thấy kỳ quái mà thôi.” Ngửa đầu cạn ly, Thương Sùng đem tầm mắt đặt ở ngoài cửa sổ. “Cẩm Mặc, nghĩ cách đi tra xét một chút chi tiết người kia. Lần này ngươi phải cẩn thận, ta cảm thấy hắn cũng không dễ đối phó.”