Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Chương 188 :

Ngày đăng: 16:52 30/04/20


Chương 188



Chúng Ta Sẽ Sớm Gặp Lại



Cẩm Mặc đã không nhớ rõ bao lâu rồi không thấy vẻ lạnh lẽo này trên gương mặt nghiêm túc của chủ nhân, theo quán tính hắn cau mày, gật đầu: “Cẩm Mặc minh bạch.”



“Còn nữa……” Thương Sùng rút từ trong ví ra một chiếc thẻ màu vàng VIP: “Mấy bữa nữa lấy thẻ này mua nhà mới đi, muốn ở đâu bao lớn, trang hoàng ra sao thì ngươi với Hoa Lệ tự quyết là được.”



“…Chủ nhân, Cẩm Mặc không rõ ý tứ người.”



“Ngươi với Hoa Lệ giờ là con người, phải có cách sống của riêng mình, lúc bình thường thì các người có thể tới chỗ của ta, nhưng mà ngủ nghỉ thì nên đi chỗ khác đi.”



Cẩm Mặc thân mình sững lại, chần chừ cầm lấy thẻ ngân hàng. Trầm mặc trong chốc lát, hắn mới mở miệng nói: “Chủ nhân nếu ta cùng Hoa Lệ làm người cảm thấy không tiện chỗ nào, thì chúng ta có thể trở lại nguyên hình ở cạnh bên. Mua thêm một căn nhà này nọ đối với Cẩm Mặc không có ý nghĩa gì cả.”



Thương Sùng thở dài, hắn không thể nói toạc ra rằng hắn ngại Hoa Lệ cứ phá hỏng chuyện tốt của mình được không? 



Giơ tay xoa xoa huyệt Thái Dương, Thương Sùng nói: “Ta đã quyết định, ngươi cũng không cần ở nói thêm cái gì. Ta cho ngươi hai tháng thời gian đi chuẩn bị mấy thứ này, đến lúc đó là ở nhà mới hay là lưu lạc ở trên đường cái, chính ngươi quyết định.”



….



[Meo_mup nói: đọc tiếp thôi cả nhà ơi. Hết đoạn tình cảm này nọ rồi.]







Văn phòng tổng giám đốc rộng mênh mông trên tầng 32 của cao ốc làm gã đàn ông đứng trước cửa sổ có cảm giác sảng khoái khi người ta phải ngước lên nhìn mình. Vốn nơi đây có một bộ bàn ghế giám đốc bằng da thật, nhưng đã bị vứt bỏ cùng mấy cái khung ảnh.




Khởi động xe, đánh tay lái. Hoa Lệ lưu loát thực hiện, động tác vừa đẹp vừa ngầu. Tốc độ lái vẫn rất nhanh, nhưng tốt hơn trước nhiều.



Sở Niệm cảm thán: “Hoa Lệ, lái xe thật càng ngày càng tốt.”



Hoa Lệ cũng không có khách sáo khiêm tốn, đắc ý mà cong cong khóe môi. “Đương nhiên, Hoa Lệ chính là học bất cứ thứ gì đều thực nhanh!”



“Lúc ở nước ngoài em không lái xe ư? Về nước mới thi lấy bằng à?”



Theo đạo lý, nhiều năm ở nước ngoài người  ta 90% đều sẽ lái xe.



Mơ hồ nhận ra mình đã nói sai, Hoa Lệ đảo mắt. “Trước kia ở nước ngoài, ba mẹ sợ emxảy ra chuyện, cho nên vẫn luôn không cho em học lái xe. Chị dâu, chị muốn lái xe sao?”



Sở Niệm xấu hổ gãi đầu. “Có học một lần…… Kết quả không tốt lắm, cho nên cũng không tiếp tục học.”



“Chị dâu à, không phải Hoa Lệ nói chị chứ, chị với anh hai ở bên nhau suốt, ảnh sẽ lo vụ lái xem. Nhưng chị nghĩ coi, lỡ mai mốt chị đi chơim hoặc anh hai say thì sao? Khi đó không lẽ chị tìm người lái thay?” 



“Lái xe ấy, kỳ thật thì va quẹt cũng bình thường. Lúc lái quen thì sẽ xong thôi.”



Sở Niệm nghĩ: “Va quẹt xe đồ thì chị vẫn sợ. Bất quá chị tiếp nhận ý kiến em, ra tết chị đi học.”



“Chị dâu thật ngoan, em phó thác anh hai cho chị đó, Hoa Lệ yên tâm rồi.”



Sở Niệm hơi hơi mỉm cười: “Vậy chứ em với Cẩm Mặc sao rồi?? Không phải đã đính hôn sao? Tính khi nào kết hôn?”