Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi
Chương 214 :
Ngày đăng: 16:52 30/04/20
Sở Niệm đi tới bên cạnh Thương Sùng vẫn đứng yên tại chỗ, ngẩng đầu nhìn bầu trời với ánh trăng. “Rốt cuộc, hết thảy đều kết thúc. Thương Sùng, anh thật sự quá lợi hại!”
Dù ban nãy cô không chính mắt nhìn thấy Thương Sùng đối phó với đám quỷ anh, nhưng nhìn hắn không tổn hao một sợi tóc có thể thấy thực lực hắn mạnh cỡ nào.
Thương Sùng vô cùng bất đắc dĩ mà cố cười một chút, cầm lấy tay Sở Niệm đặt ở trong lòng bàn tay. “Anh lợi hại hay không lợi hại, cũng thật sự không nhất định. Nhưng là…… Sở Niệm, anh cho phép em đào đất như vậy hả?”
Lúc này trên khuôn mặt bé xíu trắng nõn của Sở Niệm còn có dấu ngón tay đen tuyền, khẳng định là nha đầu này vừa lúc đào đất, còn dùng tay cọ lên nàng mặt.
Hắn cẩn thận giúp cô kiểm tra vết thương trên tay, Thương Sùng vô cùng bất đắc dĩ mà dùng khăn giấy giúp cô lau mặt.
Vừa đau lòng vừa trách cứ,: “Nha đầu em phải nhớ kỹ, về sau em phải gả cho anh. Không chỉ có người em là của anh, tay của em cũng là của anh. Em cảm thấy giờ em đối xử như vầy với nó, nói qua là cho qua sao?”
Sở Niệm trong lòng ngọt ngào, cô biết, người đàn ông đang khẩu thị tâm phi này chính là đang đau lòng cho mình.
Nửa tháng sau, Vương Lượng cuối cùng đã tỉnh sau khi tinh thần đã được tĩnh dưỡng đủ.
Hắn có vẻ vô cùng buồn bực vì sao mình lại nằm trên giường người khác, đặc biệt lại là lúc tỉnh lại thì bên cạnh hắn là thần tượng và tiểu ma nữ làm hắn vừa sợ vừa thích là Sở Niệm.
Ngây ngốc gãi đầu, Vương Lượng ngớ ngẩn hỏi: “Đây là nhà của hai người sao?”
Sở Niệm bị hắn hỏi làm cho tức cười, nhìn gương mặt hắn đã hồng nhuận, sau cùng trong lòng cũng thả lỏng ra được rồi.
Rất không khách khí đánh một cái lên đầu hắn, Sở Niệm rất là tự hào mà nhướng chân mày. “Nơi này chính là nhà của thần tượng anh đó, thế nào, không tồi đúng không?”
“Không tồi, đều là đồ vật đáng giá.” Vương Lượng nhìn nhìn bốn phía. “Chỉ là em có thể trước nói cho anh biết là sao anh lại ở đây không?”
Ký ức Vương Lượng dừng lại cái đêm sau khi đi tới nhà xác, hắn rõ ràng là mình ngủ trong ký túc xá ở cục cảnh sát, tại sao khi tỉnh dậy thì tới chỗ ngủ cũng thay đổi?
Sở Niệm nhìn Thương Sùng liếc mắt một cái, quay sang Vương Lượng nói: “Bữa đó sau khi đi nhà xác về thì anh đã ngủ rồi. Em với Thương Sùng có quen ai đồng nghiệp anh đâu, nên không có cách nào khác ngoài mang anh về đây.”