Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi
Chương 32 : Bên cạnh em còn có tôi
Ngày đăng: 16:50 30/04/20
Hơn mười phút sau thấy bác sĩ và y tá nâng Nhạc Du và người nhà cô ấy đặt lên xe cứu thương, núp ở trong xe, Sở Niệm mới thở phào.
Bởi vì cả đêm không ngủ cộng thêm hao phí nhiều linh lực và một lúc, lúc này trên mặt Sở Niệm hơi tái nhợt, trên trán còn đọng ít mồ hôi. Có chút mệt lả dựa vào ghế xe, vẻ mặt rất mệt mỏi.
Cô như vậy làm cho Thương Sùng không khỏi đau lòng, theo bản năng lấy một chiếc áo khoác từ trên ghế sau đắp lên người cô. Chỉ khi đối diện với đôi mắt to đen láy kia, anh mới nhận ra hành vi của mình hơi cổ quái.
Mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng dưới mắt Sở Niệm, Thương Sùng vừa khởi động xe vừa giả vờ như không có việc gì xảy ra. Nhưng cảm giác được cô nhóc ở bên cạnh hoàn toàn không có ý thu hồi tầm mắt, anh hơi nhíu mày, khóe môi thoáng qua ý cười nhẹ, hỏi: "Sao thế, nhìn tôi đến mê mẩn rồi hả?"
Vẻ đẹp trai của Thương Sùng đã được Sở Niệm công nhận kể từ lần đầu tiên gặp anh, không thể phủ nhận anh thật sự đẹp trai đến hơi quá đáng. Cho dù có vô ý khẽ cười nhẹ, cũng đủ làm cho người ta điên đảo thần hồn.-=-ll,,,...lllq,q,q,d,,,ô..nn....=== Chỉ là trên người anh có cảm giác rất kỳ quái, lúc nghiêm túc thận trọng thì mi tâm tràn đầy trầm ổn và khí phách khó có thể so sánh được.
Kiểu khí phách đó giống như là trời sinh, không hề có chút giả vờ hay gượng ép, cứ cao cao tại thượng như vậy, khiến người ta cảm thấy không dễ thân thiết. Chỉ là, vào lúc đối diện với cô, liền biến thành một kẻ rất đen tối, lưu manh.
Nhìn bộ dạng thối đó của anh, Sở Niệm không khỏi ghét bỏ bĩu cái miệng nhỏ nhắn, ban cho anh một cái liếc mắt, hỏi: "Kế tiếp chúng ta phải làm sao?"
"Em thấy thế nào?" Thương Sùng hỏi ngược lại, anh thật sự cũng muốn biết trong lòng cô nhóc này đang suy nghĩ cái gì.
"Hay là tôi gọi điện thoại báo với Tô Lực nhé, dù sao anh ta cũng là cảnh sát, tìm người sống nhất định sẽ thuận tiện hơn chúng ta rất nhiều."
"Có lẽ là như vậy, nhưng em sẽ nói với Tô Lực là vì sao em muốn tìm tên Lưu Dương kia hả? Chẳng lẽ em định lợi dụng anh ta xong lại xóa đi ký ức của người ta sao?" Thương Sùng hơi có ý sâu xa liếc nhìn Sở Niệm, trên mặt không còn vẻ ôn hòa như vừa rồi. Anh thật sự rất không thích vào lúc này mà người Sở Niệm nhớ tới không phải là mình, mà là tên Tô Lực kia.
Có lẽ thật sự là vì mệt mỏi, lúc Sở Niệm tỉnh dậy đã là buổi chiều. Mơ mơ màng màng mở hai mắt ra, chuyện thứ nhất làm chính là lấy di động xem Thương Sùng có gọi điện thoại cho mình hay không.
Đáng tiếc lật qua lật lại, trong máy trừ tin nhắn rác ra thì chẳng có gì cả. Sở Niệm hơi thất vọng, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm mình trong gương hồi lâu. Lúc này, di động vang lên, Sở Niệm vừa nghe vừa đi tới phòng vệ sinh.
"Xin chào, ai đó?"
"Là cô Sở sao? Hiện giờ bạn của cô là Nhạc Du đang ở trong bệnh viện của chúng tôi, cô ấy muốn gặp cô, bây giờ cô có tiện đến thăm không?" Đầu dây bên kia truyền đến tiếng nói dịu dàng của y tá.
Sở Niệm đáp một tiếng, làm bộ hỏi thăm địa chỉ của bệnh viện rồi tắt máy. Nhanh chóng rửa mặt, sửa sang một chút, thay đổi quần áo liền ra ngoài.
Bởi vì chính mình đã xóa đi trí nhớ của Nhạc Du và người nhà cô, hơn nữa còn dùng pháp thuật dọn dẹp sạch sẽ nước đọng trong nhà...//..;;;’’’;’’ll...q..q,,d....o,,,,,nn....Cho nên nằm ở trên giường bệnh, Nhạc Du cũng nghĩ là lần này vì khí sưởi của nhà bị rò rỉ nên bản thân mới bị hôn mê.
Song rất may mắn, thân thể mình và người nhà đều không có gì đáng ngại, lúc này Nhạc Du mới nhờ cô y tá gọi Sở Niệm tới. Dù sao vài ngày không gặp bạn bè tốt nhất rồi, trong lòng cô cũng thật sự nhớ nhung.
Nhìn Sở Niệm ở trước mặt vừa bóc vỏ quýt vừa chê cười mình, Nhạc Du liền cười liên tục. Tiếng nói, cười tràn đầy cả phòng bệnh, làm cho người ta hâm mộ mãi.
Chỉ là thời gian vui vẻ luôn trôi qua rất mau, thẳng đến khi sắc trời bên ngoài đã tối dần, Nhạc Du mới xoa xoa hai má vì cười nhiều mà đau nhức, nói: "Sắc trời không còn sớm nữa, cậu mau về đi, nếu không thầy Thương sẽ lo lắng đấy."