Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Chương 31 : Đáng giá không

Ngày đăng: 16:49 30/04/20


"Tôi biết rõ kết quả của tôi là cái gì, nhưng người tôi muốn gặp không phải là cha tôi." Phùng Tư Vân cúi đầu nhìn dưới chân đã thành một vũng máu loãng, đau khổ cười một tiếng.



"Tôi nợ cha tôi rất nhiều, khi còn sống, từ nhỏ đến lớn tôi đều được ông nâng niu trong lòng bàn tay. Là đứa con gái duy nhất của ông mà chưa từng làm gì cho ông cả. Tôi không muốn để ông khổ sở thêm lần nữa, tôi cũng không đành lòng thấy ông khổ sở vì tôi nữa."



"Cô đừng nói với tôi là đến lúc này vẫn muốn gặp tên Lưu Dương kia đấy. Gã ta đối xử với cô như vậy mà cô còn quyến luyến à? Không tiếc hồn bay phách tán chỉ vì muốn gặp tên cặn bã đã hại chết cô à!"



Đối với Phùng Tư Vân mà nói, ngoại trừ cha mình ra, người muốn gặp cũng chỉ có tên Lưu Dương kia thôi. Nếu cô ấy muốn gặp cha mình thì Sở Niệm cho rằng đó là hợp lý. Nhưng nếu là gặp tên cặn bã đó, cô thật sự không thể gật bừa rồi.



Thấy Phùng Tư Vân đang cắn chặt môi dưới nhìn mình, Sở Niệm đã biết mình đoán trúng tâm tư của cô ấy. Không hề che dấu sự chán ghét trong lòng, lạnh lùng hừ một tiếng.



Muốn mình giúp cô ấy gặp người kia sao, nằm mơ đi!



Phùng Tư Vân bất đắc dĩ, nhìn Sở Niệm một hồi lâu mới dời mắt đến trên người đàn ông đang im lặng đứng đó. Há to miệng như là muốn nói gì đó, nhưng cuối và vẫn chẳng thể thốt ra lời nào.



Thương Sùng nhàn nhạt nhìn cô một cái, giống như đã hiểu tâm tư của cô. Vẻ mặt lạnh nhạt không có chút ấm áp, không nhanh không chậm phun ra ba chữ: "Đáng giá không?"



Đáng giá không? Vì một người đàn ông vì gia sản của mình mà giả vờ yêu mình, vì một người đàn ông thờ ơ, để mặc người khác nhục nhã mình, vì một người.......Trơ mắt nhìn mình chết đi, mà không hề vươn tay cứu giúp. Vì một người một lòng bảo vệ người yêu, làm cho mình chết rồi vẫn không thể an tâm, có đáng giá không?



Hồn bay phách tán, chỉ vì gặp một người đàn ông không có nửa điểm thật lòng với mình, đáng giá không?
"Không quan trọng, không chống đỡ nổi thì là số mệnh của cô ấy rồi."



Sở Niệm tán thành gật nhẹ đầu, mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay, biết rõ việc cô cần làm còn rất nhiều. -==-ll..,.q,q,q,...do,,,,ôn,,,,,===Không chỉ xóa đi ký ức của Nhạc Du và người nhà cô ấy, còn phải kiểm tra một chút thân thể bọn họ có vấn đề gì không.



Nếu đã không có nhiều thời gian thì cô phải nắm chặt thời gian để làm việc. Đứng dậy bước về phía Nhạc Du, chỉ là, mới đi hai bước liền ngừng lại. Từ trong túi lấy một lá bùa vàng hình trái tim ném vào trong tay Thương Sùng, nói: "Đây là bùa trữ hồn, anh cầm nó đến trước mặt Phùng Tư Vân để cô ấy tự chui vào."



Thương Sùng nhẹ nhàng cười một tiếng, ý bảo cô đi làm chuyện của mình đi. Sau đó nhìn Sở Niệm bắt đầu dùng linh lực kiểm tra thân thể Nhạc Du, liền xoay người đi về phía Phùng Tư Vân.



Đứng ở trước mặt cô, Thương Sùng dùng khóe mắt liếc Sở Niệm không hề nhìn qua bên này. Ngón tay cái của bàn tay trái nhanh chóng lướt qua ngón giữa, một giọt máu đen liền rơi xuống lá bùa.



Phùng Tư Vân kinh ngạc, vừa muốn nói gì đã thấy Thương Sùng lạnh mặt ý bảo cô đừng mở miệng.



"Tôi làm như vậy chỉ vì Sở Niệm mà thôi."



Phùng Tư Vân nghiêng đầu nhìn bóng dáng nhỏ nhắn đang bận trước bận sau kia, cười rất là chân thành. Thấp giọng nói tiếng cám ơn với Thương Sùng, sau đó tiến vào bên trong lá bùa vàng có chứa máu.



Thấy vết máu đã hoàn toàn dung hòa vào lá bùa vàng, lúc này Thương Sùng mới đi đến bên cạnh Sở Niệm, giao lá bùa vào tay cô. Nhìn cô đang xóa ký ức của đám người Nhạc Du, Thương Sùng mới cầm điện thoại lên bấm 120.