Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Chương 30 : Cần gì như thế

Ngày đăng: 16:49 30/04/20


"Lúc ấy tôi rất ngây thơ, không hề biết tên cô ta, chỉ cho là một người bạn của Lưu Dương mà thôi. Tôi chẳng nghĩ gì nhiều, cứ đứng ở một bên chờ Lưu Dương nói chuyện với cô ta. Song nhìn cô ta càng lúc càng kích động, tôi mới phát hiện ra điều bất thường."



"Chờ tôi tiến lên muốn qua hỏi thăm, Đinh Nhiên mạnh mẽ xoay người tát tôi một cái. Lúc ấy phản ứng của tôi đúng là quá ngu xuẩn, chỉ có thể ôm mặt đứng sững người. Sau đó nghe thấy cô ta điên cuồng chửi rủa và chịu những cú đấm, cú đá của cô ta lên người mình."



"Ngay từ đầu Lưu Dương đã không ngăn cản cô ta, chỉ vô cảm nhìn dáng vẻ chật vật của tôi. Lần đầu tiên tôi thấy được dáng vẻ đó, quá xa lạ, quá lạnh lùng. Rồi sau đó, anh ta giống như không nhìn nổi, liền kéo tôi ra sau người. Đinh Nhiên không ngờ Lưu Dương lại làm như vậy, cho nên đã cãi nhau với anh ta ở ngay trước mặt tôi."



"Khi đó cô mới nghe được sự thật phải không?" Sở Niệm nhìn luồng u hồn kia, trong lòng đột nhiên có chút không nỡ. Cô không biết cô gái kia phải làm thế nào để thừa nhận nỗi đau rơi từ thiên đường xuống địa ngục, mà đẩy cô ấy vào đáy cốc lại chính là hai người đàn ông thân thuộc nhất.



"Đúng, Đinh Nhiên và Lưu Dương tranh cãi, tôi mới biết hóa ra thứ được gọi là hạnh phúc, đều do cha tôi dùng gia sản của nhà họ Phùng đổi về. –ll....;;;;&&&&qqq****D<<



"Lúc ấy tôi cực kỳ hy vọng là Đinh Nhiên lừa gạt mình, nhưng khi chất vấn Lưu Dương thì anh ta không hề phủ nhận. Thật ra do tôi ngốc, kể từ lúc Lưu Dương trông thấy Đinh Nhiên, vẻ đấu tranh và đấu khổ trong mắt anh ta là chưa từng xuất hiện trên người tôi."



"Trong đầu tôi nhớ tới rất nhiều chuyện, tôi đột nhiên cũng có suy nghĩ không cam lòng. Ngay trước mặt Đinh Nhiên, nói cho Lưu Dương biết tôi sẽ không truy cứu những chuyện này, nếu anh ta còn muốn tiền của nhà họ Phùng chúng tôi thì theo tôi về nhà."




"Nếu đã buông xuống được, cần gì phải làm thế này chứ?" Sở Niệm không khỏi hơi tiếc nuối cho cô. Một bước sai, từng bước sai. Coi như hiện tại mình có tâm giúp người, cũng không có cách nào ngăn cản những chuyện sẽ phát sinh sau này trên người Phùng Tư Vân.



Phùng Tư Vân cười cười, lúm đồng tiền trên mặt lộ ra làm cô rất đẹp. Nhưng nếu không phải phía sau cô ấy không có bóng, đứng cô đơn ở chỗ đó, cho dù Sở Niệm là nữ cũng không kìm lòng được sinh ra ý muốn bảo vệ.



Cô gái như vậy hẳn phải được một người đàn ông tốt nâng trong lòng bàn tay, mà không phải bị đối đãi như vậy.



Yêu người không nên yêu, thậm chí chết rồi vẫn chẳng thể tìm được thi thể mình.



"Nếu cô muốn tôi giúp cô tìm ra thi thể cô thì tôi sẽ giúp." 



Sở Niệm suy nghĩ một chút, nói tiếp: "Về phần ban đầu cô nói muốn gặp một người, tôi có thể đưa cô đi gặp cha cô. Chỉ là cô nên biết, có gặp cũng vô dụng, dù sao cô......."