Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi
Chương 29 : Tiền tài hay tình yêu
Ngày đăng: 16:49 30/04/20
Nữ quỷ gật đầu nhẹ, bay tới bên cửa sổ. Ánh trăng bên ngoài xuyên qua người cô gái, đồng thời cũng chiếu đến chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út của cô.
"Tôi tên là Phùng Tư Vân, lúc chết chỉ mới hai mươi sáu tuổi."
"Phùng Tư Vân? Cô chính là con gái của Phùng Long?" Thương Sùng giống như nghĩ đến điều gì, nhìn Phùng Tư Vân hỏi.
Phùng Tư Vân gật gật đầu, đáp: "Cha tôi đúng là Phùng Long, là ông chủ của bất động sản Phùng thị."
Sở Niệm nghe hai người nói chuyện, đầu tiên là sững sờ, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Thương Sùng, hỏi: "Anh đừng nói với tôi là anh quen cô ấy nhé."
"Không quen."
"Vậy tại sao anh lại biết cả tên cha cô ấy?"
Thương Sùng cười cười, đáp: "Chỉ là lúc trước có xem qua một bài báo về Phùng Tư Vân, vừa rồi nghe tên, nhất thời nhớ tới mà thôi."
"Trên báo nói cái gì?"
"Nếu tôi nhớ không lầm, bài báo nói sau khi ông chủ Phùng Long của tập đoàn Phùng thị tổ chức hôn lễ cho con gái xong thì con gái ông ta liền mất tích. Cảnh sát tra xét rất lâu vẫn chưa có manh mối gì."
Sở Niệm ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt an ủi của Thương Sùng trong màn đêm. Trong lòng ấm áp, hướng anh cười cười ý bảo mình không sao, sau đó nhìn về phía Phùng Tư Vân, tiếp tục đề tài giữa bọn họ.
"Chỉ là, cô lại bỏ mạng vì lý do đó ư?"
Phùng Tư Vân gật đầu, nói: "Lúc ấy, cha tôi thấy Lưu Dương đã thay đổi thái độ với tôi, lại bí mật điều tra được chuyện Lưu Dương và Đinh Nhiên đã chia tay. Cho nên, ông liền nghĩ rằng quyết định của mình là đúng. Song, cuối cùng vẫn khiến cho người chẳng biết gì như tôi bị mất mạng. Đó có lẽ là báo ứng đi! Không phải ông trời chính là như vậy sao? Anh càng muốn có thứ gì thì anh càng không có được."
"Thế nhưng tôi vẫn hơi không hiểu, nếu theo như lời cô nói lúc trước, Lưu Dương chỉ vì gia sản mà ở cùng cô thì anh ta càng phải bảo vệ cô. Không thể nào khi cô mất tích mà anh ta không đi tìm cô cả."
"Nguyên nhân rất đơn giản, anh ta không tìm tôi là vì chỉ có anh ta và Đinh Nhiên biết rõ thi thể của tôi ở đâu."
"Có ý gì? Là Lưu Dương và Đinh Nhiên hợp mưu đẩy cô xuống nước, sau đó giấu thi thể cô đi sao?—ll;;;q;q;q;;;;dô,,,,nn....===-- Anh ta làm như thế, vậy tại sao trước đó còn muốn đóng kịch với cô?"
"Bởi vì anh ta không bỏ được Đinh Nhiên, đồng thời cũng luyến tiếc Đinh Nhiên." Phùng Tư Vân nhếch môi cười khổ.
"Đêm hôm đó, sau khi tiệc tối chấm dứt, tôi và Lưu Dương liền trở về biệt thự của tôi. Chỉ là không nghĩ tới ngoài cửa biệt thự, Đinh Nhiên đã sớm ở đó chờ chúng tôi. Đó là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng tôi thấy cô ta."
Phùng Tư Vân dừng một chút, thấy Sở Niệm muốn nói lại thôi, liền nói tiếp: "Tôi biết cô muốn hỏi cái gì, căn biệt thự đó là quà tân hôn cha tôi tặng cho. Lưu Dương thích yên tĩnh, cho nên ở đó trừ tôi và anh ta thì chẳng có người giúp việc nào. Đêm hôm đó là anh ta lái xe về cùng tôi, với cả cũng muộn rồi nên lúc ấy chỉ có ba người chúng tôi."