Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi
Chương 343 : Theo ta đi
Ngày đăng: 16:54 30/04/20
“Chết chưa hết tội, Tiểu Vi, ngươi không nên đồng tình với hắn.” giọng Trịnh Nam lạnh lẽo biểu lộ lập trường kiên định, Điền Húc chết, nàng Trịnh Nam sẽ không hối hận!
Trịnh Nam máu lạnh như vậy, Thích Tiểu Vi là lần đầu tiên thấy. Cô mở to hai mắt, như thể hy vọng mọi chuyện hết thảy đều chỉ là một cơn ác mộng. “Ngươi cảm thấy Điền Húc hẳn là đáng chết, thế còn Đào Phỉ cùng Tiểu Lộ thì sao? Nam Nhi, họ đều là bạn của chúng ta cơ mà?!” [Mèo: Đoạn này mình chuyển ngôi xưng hô của Vi Vi và Nam là ngươi – ta, không dùng cách xưng hô thân thiết nữa nha]
“Ta thừa nhận Tiểu Lộ chết đi là điều ta không trù tính trước, nhưng mà Đào Phỉ…” Trịnh Nam khinh thường hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía Thích Tiểu Vi. “Ngươi cho rằng ả thật tình đối tốt với ngươi sao?”
“…”
“Tiểu Vi, ngươi quá đơn thuần.” Thích Tiểu Vi không nói gì làm trong mắt Trịnh Nam lên một mạt ôn nhu, theo thói quen muốn vuốt đầu cô, nhưng Thích Tiểu Vi né qua m ột bên nên tay của Trịnh Nam khựng lại, đành phải thu về.
Khẩu khí cực độ khinh thường cùng trào phúng, Trịnh Nam quét mắt vào góc phòng. “Đào Phỉ trước giờ đều không giống như ngươi tưởng tượng đâu, Điều Húc sở dĩ ghét ngươi đến vậy, công lao thuộc về ả cũng đến một nửa.”
“Ả ghen ghét gia đình ngươi, cũng ghen ghét ngươi luôn vui vẻ như vậy. Tiểu Vi, ngươi đối với ả càng tốt thì ả càng chán ghét ngươi, có hiểu không?”
Một năm sớm chiều làm bạn, Thích Tiểu Vi không cách nào tin tưởng điều Trịnh Nam nói. Chán ghét? Ghen ghét? Sao có thể?!
Có chút tức giận cau chặt mày, Thích Tiểu Vi ngồi dưới đất, hét to: “Ngươi gạt người, Đào Phỉ sao có thể chán ghét ta? Cô ấytrước kia chính là vì ta, cùng người khác từng đánh nhau!”
“Thì sao?” Trịnh Nam cười nhạo một tiếng, không chút nào để ý. “Có thể đổi lấy tín nhiệm của ngươi, thì ả có cái gì mà làm không được?”
Dường như thấy chưa đủ đả kích Thích Tiểu Vi, Trịnh Nam khoanh tay trước ngực, cúi người xuống, đôi mắt trắng dã nhìn vào hai mắt ngập nước mắt của cô, hơi mỉm cười mở miệng nói: “Tiểu Vi, ngươi có muốn khi Đào Phỉ quyết định cùng ta an bài trò bút tiên này, ả nói cái gì không?”
“…… Cái, cái gì.”
“Tiểu Vi, theo ta đi đi. Rời khỏi nơi này, về sau ta sẽ luôn ở bênngươi.” Trịnh Nam đỡ Thích Tiểu Vi từ dưới đất lên, vô cùng ôn nhu sờ vào mặt cô, sau đó lôi cô đi tới cửa sổ.
Lúc này Thích Tiểu Vi cũng không giãy giụa, trải qua nhiều chuyện như vậy, trong lòng cô cũng… không còn hy vọng.
Sự tình phát triển đến nước này, cũng hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo kế hoạch mà Sở Niệm đã dự tính. ‘Thích Tiểu Vi’ được huyễn hóa từ sợi tóc xuyên qua người giấy cũng đã biến mất ngay lúc Thích Tiểu Vi bước xuống giường.
Cô nương này quá ngốc hay sao vậy? Mấy chiêu dụ người của ma quỷ, cha mẹ cô ta chưa từng dạy qua sao hả?!
Sở Niệm trống trong góc tối đến lúc này không thể tiếp tục án binh bất động được nữa. Cô nhìn đèn hoa sen còn đang cháy, dùng khẩu quyết hủy bùa ẩn thân.
“Muốn mang cô ấy đi, ít nhất cũng đến chờ tới khi cô ấy trả tiền ta xong rồi hẵng nói chứ?”
Nói một câu hơi lỗi thời chút… thật đúng là cách làm cố hữu của Sở Niệm. Phí dịch vụ, mạng của Thích Tiểu Vi đúng là cả hai cái cô đều muốn giữ lại.
Trong phòng đột nhiên có thêm một người lạ, Trịnh Nam toàn thân quỷ khí giận tím mặt.
“Nếu không muốn chết thì mau chạy cho nhanh!”
“Chạy?”
Sở Niệm nhướng mày, ngoáy ngoáy lỗ tai, rồi dùng bàn tay kia chỉ xuống đất cười nhạo: “Ngại quá, động tác này, bà nội ta chưa có dạy qua!”