Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi
Chương 344 : Thực xin lỗi
Ngày đăng: 16:54 30/04/20
Sở Niệm nhướng mày khiêu khích Trịnh Nam, tiềm chất cà khịa của cô đang hoàn toàn phát huy. Cô vờ vịt mở to hai mắt ‘sợ hãi’, nhún vai vô tội nói: “Nếu ngươi nhất định bắt ta phải chạy, cũng có thể, nhưng mà ngươi làm mẫu đi, bằng không… ta sợ mình làm không đúng.”
“Tìm chết!” Trịnh Nam nắm chặt cánh tay Thích Tiểu Vi, bộ dáng dự tợn như thể chỉ cần một chiêu có thể đập nát được Sở Niệm. Thiệt tình, tưởng mình là búp bê sứ sao?!
Sở Niệm hừ lạnh một tiếng. Mái tóc của Trịnh Nam nhẹ nhàng bay tới. Sợi tóc đen nhìn như mềm mại nhưng lưu lại dấu vết trên tường không khác gì đinh trùy. Nữ quỷ này đúng là nghĩ sẽ đem mình nhét vào tường như cái nút chai mà!
Có chút tức giận Sở Niệm cau mày, đôi tay chuyển động tạo này một thủ ấn trước ngực. “Phong!”
Một tiếng lệnh, cánh cửa sổ đang mở rộng đột nhiên đóng lại. Trịnh Nam kinh ngạc, nhìn bùa chú màu đỏ sáng lên dưới chân, mở to hai mắt chất vấn Sở Niệm. “Ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao lại muốn tới can thiệp chuyện của ta?!”
Ngay cả khi quỷ hồn không nhận ra Sở gia, nhưng vẫn có thể ngửi được linh lực của cô chứ!
Trịnh Nam nghi vấn thật đúng là làm Sở Niệm sửng sốt, cô cảm thấy sau khi giải quyết xong chuyện của Tiểu Vi thì nhất định sẽ phải ra ngoài nhiều hơn.
Vô cùng khoe khoang lấy tay sờ sờ mũi, Sở Niệm ra dáng nghiêm trang đúng là nhìn có chút buồn cười. “Can thiệp chuyện của ngươi vốn dĩ là chuyện bình thường, lệ quỷ còn dám lớn mật tác quái ở đây!”
Chuyển ánh mắt sang nhìn Thích Tiểu Vi còn đang mơ hồ, Sở Niệm nhíu mày lạnh giọng khiển trách: “Thích Tiểu Vi ngươi còn đứng đó làm cái gì?! Nếu không muốn chết thì mau chạy lại đây!”
Thích Tiểu Vi vốn dĩ tâm thần đang bất định, lúc này bị Sở Niệm quát to làm chấn động, phục hồi tinh thần lại.
Trong lòng đầy sợ hãi nhìn chỉ còn vài bước là đã đến cửa sổ, Trịnh Tiểu Vi thét lên sợ hãi, định hất tay Trịnh Nam còn đang nắm chặt tay mình ra chạy về phía Sở Niệm.
Thật vất vả mới dụ được Tiểu Vi đi cùng, làm sao lúc này Trịnh Nam có thể dễ dàng thả Tiểu Vi đi được! Đôi mắt trắng dã nhắm chặt lại, cô ta cảm thấy dù sao cũng phải mang Thích Tiểu Vi đi, sống chết không quan trọng!
Đã từng vì người yêu, cô nguyện ý từ bỏ bối cảnh khổng lồ của gia đình, một mình đi về.
Đã từng đều chỉ là vì người mình yêu, cô từ bỏ luân hồi, cơ hội có thể bắt đầu một lần nữa.
Tình yêu chính là như vậy sao?
Khăng khăng một mực, có đôi khi cũng không đổi được trái tim của đối phương.
Trịnh Nam tuyệt vọng biết hết thảy đều trở không quay lại được, nếu Thích Tiểu Vi thật sự từng có mình trong lòng nói, thì cô cũng sẽ không đi tìm một đuổi ma nhân để...đối phó mình.
Ban đầu, Sở Niệm đích thực muốn đánh Trịnh Nam hồn phi phách tán, nhưng nhìn thấy cô như bây giờ lại không khỏi mềm lòng.
Có phải hay không, bởi vì mình tâm địa quá mềm, cho nên đến bây giờ vẫn chưa là một đuổi ma sư đủ tư cách?!
Sở Niệm thở dài, đi bước một hướng Trịnh Nam đi đến.
“Sở Niệm…… không cần!”
Người ngăn Sở Niệm lại chính là người luôn im lặng đứng phía sau – Thích Tiểu Vi.
Sở Niệm nhíu mày, đồng thời Trịnh Nam cũng mở hai mắt.