Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi
Chương 51 : Chỉ cây dâu mà mắng cây hòe
Ngày đăng: 16:50 30/04/20
Sáng sớm hôm nay cô đi theo Tô Lực vào trường học, trước đó Tô Lực đã đại diện cho cục cảnh sát nói với hiệu trưởng về vụ án của Bạch Oánh, đồng thời cũng chứng minh trong sạch của cô. Bởi vì trường học lo lắng chuyện nhảy lầu có tác động tiêu cực đến sinh viên, cho nên hiệu trưởng chỉ kêu Sở Niệm trở về trường, cũng không nói giúp cô lời nào ở trước mặt thầy trò toàn trường.
Trong lòng Sở Niệm cũng không trách cứ hành động ích kỷ đó của hiệu trưởng, nhưng bên cạnh vẫn có không ít sinh viên mang theo thành kiến nhìn cô. Song cũng may, những thứ này đối với cô mà nói thì chẳng hề gì. Dù sao chỉ cần có Nhạc Du vẫn ở bên mình là được.
Một buổi sáng song gió cứ thế trôi qua, Sở Niệm không hề gặp vị Thương Sùng đáng giận kia, song hình như cũng không thấy Mặc Vân Hiên. Chẳng lẽ bởi vì tránh hiềm nghi mà cậu ta trốn đi không gặp mình hả?
Nhạc Du giống như đoán được suy nghĩ trong lòng Sở Niệm, cười với cô, nói: "Cậu đó, đừng nghĩ bậy. Sáng nay trong nhà Mặc Vân Hiên có việc, cho nên xin nghỉ nửa ngày."
Sở Niệm nháy nháy mắt, mập mờ cười hề hề, chọc: "Nhạc Du, tin tức của cậu linh thông quá đấy."
"Niệm Niệm, cậu lại nghĩ bậy rồi. Cậu ấy báo cho mình, cũng chỉ muốn nhờ mình xin phép cho cậu ấy thôi." Khuôn mặt nhỏ của Nhạc Du đỏ lên.
"Thật à?"
"Niệm Niệm, cậu học xấu rồi."
"Ha ha ha, nào có nào có."
Không ngờ mới vài ngày chưa liên lạc với Nhạc Du, hai người này đã có mờ ám rồi. Tên nhóc Tuần Lộc kia khá được đó! Mặc dù trông Mặc Vân Hiên có chút ngu ngơ, nhưng là người rất đàng hoàng. Nếu bọn họ có thể ở cùng một chỗ, thật ra cũng không tệ.
Lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhạc Du đỏ như trái táo, hờn dỗi lườm Sở Niệm.
Sở Niệm và Nhạc Du đương nhiên có thể nghe ra ý tứ trong lời nói của các cô, Nhạc Du nhíu chặt mày, muốn đi qua lý luận thay Sở Niệm, nhưng lại bị Sở Niệm kéo trở lại.
"Niệm Niệm, các cô ấy thật là quá đáng!" Mặc kệ bọn họ vừa nói có thật hay không, Nhạc Du cũng không cho phép bất kỳ ai nói Sở Niệm như vậy. Cô ấy không phải là tội phạm giết người, chuyện Bạch Oánh chẳng có tý quan hệ nào với cô ấy cả!
"Không cần phải để ý đến bọn họ, người bị chó cắn một cái, chẳng lẽ còn muốn cắn nó một ngụm à?” Sở Niệm cười cười, nói tiếp: "Hơn nữa, mình cũng không cần mọi người trong trường học này phải tin tưởng sự trong sạch của mình.-.q,q,..d,dodooonn..... Dù sao mình cũng đâu phải là ông cụ Mao, đâu có thể làm cho tất cả mọi người đều yêu thích mình."
"Nhưng mà cô bạn kia hình như..."
"Hình như là vì mình sao?" Sở Niệm quay đầu lại nhìn thoáng qua cô gái đang ngồi dưới đất, bị tóc dài che kín khuôn mặt kia.
"Hình như mình không biết cô gái ấy, lại nói, những lời do bọn họ nói ra, một chữ mình cũng không tin."
"Điều này thì mình biết rõ, nhưng Niệm Niệm à, bọn họ rõ ràng là cố ý. Chúng ta thay đổi lại góc độ mà nghĩ đi, nếu bọn họ nói là thật thì sao? Chúng ta không thể trơ mắt nhìn cô gái kia bị bắt nạt được."
Trông thấy vẻ kiên định trong mắt Nhạc Du, Sở Niệm biết rõ cô nhóc này lại động lòng trắc ẩn đáng ghét nữa rồi. Nếu như lần này mình không quản chuyện này thì Nhạc Du nhất định sẽ tự đi qua.
Nếu vậy thì cô đành phải đi thôi!
Sở Niệm lặng lẽ thở dài, vươn tay nhéo nhéo mặt Nhạc Du, nói: "Cậu ấy à, lúc nào cũng tốt bụng như vậy, tốt đến mức khiến cho mình không thể bỏ mặc rồi. Đi cũng được, nhưng cậu phải đáp ứng mình, cậu không được đi qua với mình. Nếu có chuyện gì xảy ra, cậu hãy gọi điện thoại báo cảnh sát."