Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi
Chương 52 : Sao chổi
Ngày đăng: 16:50 30/04/20
"Vậy sao được, mình cũng muốn qua đó với cậu!" Nhạc Du nhíu mày, vẻ mặt không đồng ý.
"Yên tâm đi, những nữ sinh lưu manh kia sẽ chẳng thể làm gì mình đâu. Cậu cứ ở đây chờ mình, ngộ nhỡ mình thật sự ứng phó không được, cậu cũng bị bọn họ bao vây, vậy ai đến cứu mình đây."
"Nhưng mà..."
"Đừng nhưng mà, ngoan ngoãn ở đây đợi mình." Sở Niệm cười cười với Nhạc Du, sau đó buông tay cô ra, xoay người đi vào ngõ cụt.
Mấy nữ sinh thấy Sở Niệm đến đây liền nhìn nhau, nhao nhao khoanh tay đợi cô đến. Nữ sinh cầm đầu đứng ở đằng trước kia chính là người đứng phía sau lưng Bạch Oánh vào hôm đó. Cô ta là bạn thân tốt nhất của Bạch Oánh, ngày đó Bạch Oánh bị Sở Niệm bắt nạt như vậy, sau đó lại nhảy lầu tự tử.-ll,,,,q,q,,,đôn,,,,,==-Những chuyện liên tiếp ấy đều làm cho nữ sinh này cố chấp nhận định Sở Niệm chính là hung thủ giết người.
Vốn tưởng rằng Sở Niệm nhất định sẽ bị phát luật trừng trị, không ngờ qua hơn nửa tháng mà nhà trường vẫn để cho Sở Niệm quay lại. Vốn đang đầy một bụng oán khí, hiện tại hay rồi, cô ta muốn Sở Niệm trả lại tất cả những gì đã nợ Bạch Oánh!
Nỗi oán hận trong mắt cô gái kia, Sở Niệm đương nhiên thấy rõ. Nhưng cô thật sự không có hứng thú chơi trò của trẻ con, huống chi hôm nay cô mới trở về trường, cô cũng không muốn gây chuyện.
Bình tĩnh ung dung đi đến trước mặt các cô, Sở Niệm nhìn nhìn cô gái đang mơ mơ hồ hồ kia, vươn tay định nâng cô bạn đứng dậy. Chỉ là chưa kịp đưa tay ra, cô đã bị đám nữ sinh bao vây ở giữa.
Sở Niệm nhíu mày, nâng mắt nhìn nữ sinh đang đứng đối diện mình. Vóc dáng đúng là rất cao, song cô thật sự không có chút ấn tượng nào với gương mặt của cô ta cả.
Nữ sinh cao kều thấy Sở Niệm không lên tiếng, cho rằng cô sợ rồi, liền khiêu khích: "Thế nào, lúc trước đánh Bạch Oánh, không phải khí thế của cô rất lớn à? Tội phạm giết người cũng biết kinh sợ à?"
Sở Niệm nói: "Cô muốn nói cái gì?"
"Nói cái gì trong lòng cô không biết sao? Sở Niệm, tôi không biết cô làm thế nào để tránh khỏi tội danh rồi đến đây, thế nhưng, nếu Bạch Oánh còn sống, nhất định sẽ không bỏ qua cho cô!"
"Hiệu trưởng, cha mẹ của các em biết rõ hành vi của các em sao?"
"Tôi, chúng tôi sai rồi. Chúng tôi sẽ không như vậy nữa, cầu xin anh đừng nói cho cha mẹ tôi biết." Nữ sinh cao kều khiếp sợ nói, giọng điệu vênh váo hung hăng lúc trước đã sớm biến mất, chỉ có tràn đầy vẻ cầu xin.
Tô Lực cười lạnh, đứng thẳng lên nhìn vài nữ sinh đứng ở phía sau, hỏi: "Vậy các em thì sao?"
"Chúng tôi cũng biết sai rồi, về sau sẽ không còn bắt nạt người khác nữa." Mấy nữ sinh trăm miệng một lời nói.
"Vậy cô gái bị các em bắt nạt thành thế này thì phải làm sao đây? Cô ấy chưa nói muốn tha thứ cho các em." Tô Lực cong môi, bàn tay làm ra vẻ vỗ vỗ vạt áo đồng phục cảnh sát.
"Phải biết cô ấy là đương sự đấy."
Mấy nữ sinh sững sờ, cho dù trong lòng không muốn, nhưng vẫn phải đứng ở trước mặt con bé đang ngồi sững sờ trên đất, -l..q,q,q,..d..d.===thành khẩn nhiệt tình nói xin lỗi, để cho cha mẹ các cô thấy, không khéo sẽ cảm động mất.
Mất thời gian khá lâu, cô gái kia mới dần dần khôi phục ý thức. Lúc vừa lắc lắc đầu làm cho mình không còn choáng váng nữa, chỉ thấy người vừa bắt nạt mình nói xin lỗi. Ngẩng đầu kinh ngạc nhìn bọn họ, miệng mở rộng không biết nói gì cho phải.
Đứng ở bên cạnh, Sở Niệm không thể nhìn nổi màn vờ vịt này, bĩu cái miệng nhỏ nhắn, liếc Tô Lực một cái.
Tô Lực đương nhiên biết rõ chừng mực, bạn trẻ mà thôi, bản chất không xấu thì không có chuyện lớn gì. Kêu mấy người họ xoay người lại, tùy tiện dạy bảo vài câu rồi để bọn họ rời đi.
Chỉ là, lúc nữ sinh cao kều kia đang chạy ra vẫn không quên quay đầu trừng Sở Niệm vài lần, làm cho cô có chút dở khóc dở cười