Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi
Chương 55 : Phong thủy luân chuyển
Ngày đăng: 16:50 30/04/20
Hít một hơi thật sâu, Tần Tâm Nhu cũng không nói gì, chỉ gật đầu nhẹ. Dù cô không muốn rời đi, nhưng anh đã nói đến mức này rồi, cô cũng không thể mặt dày ở lại nữa.
So với truy đuổi quá gắt gao, còn không bằng làm một người phụ nữ lý tính, mạnh mẽ. Dù sao đối với Tần Tâm Nhu mà nói, cô và Thương Sùng còn có rất nhiều thời gian, cũng không vội vã một lúc này. Cô đứng dậy nói rất xin lỗi với mọi người, trong đôi mắt thật to tràn đầy sự uất ức khiến người ta thương tiếc, sau đó liếc nhìn Thương Sùng một cái, xoay người rời đi.
Ánh mắt kia, là người sáng suốt đều biết là có ý gì. Mọi người không hẹn mà cùng nhìn nhau, trong lòng nhất thời hiểu rõ.
Ngồi ở đối diện, Thương Sùng đương nhiên thấy được biểu hiện của mọi người, anh không cho là đúng vẫn gắp thịt bò trong bát mình sang bát Sở Niệm, mí mắt cũng không nâng lên nhìn Tần Tâm Nhu một cái.
Sau khi tiếp nhận màn khinh thường của Sở Niệm, anh đặt đôi đũa sang một bên, nhìn về phía Tô Lực mà từ đầu tới cuối không hề nếm qua chút đồ nào.
"Xem ra cảnh sát Tô cũng không có hứng thú, đã như vậy, có muốn đi về nghỉ một tý hay không?"
Tô Lực cười lạnh, đáp: "Chẳng phải anh Thương cũng nên như vậy sao?"
"Tôi khác anh, chỗ này rất gần trường, trở về hay không cũng chỉ là vài bước đường thôi. Nhưng cảnh sát Tô thì khác, =-q====q-llll,,.q..q,,,đ......----nếu tôi nhớ không lầm, cục cảnh sát của anh hình như là ở phía Nam mà." Thương Sùng xem đồng hồ trên cổ tay, khóe môi nhếch lên một độ cong trào phúng.
"Chẳng lẽ bây giờ trị an đều tốt như vậy, quy định của cảnh đội cũng sửa thành thích làm gì thì làm sao?"
Tô Lực khác với anh, anh ta phải tuân theo quy định nghiêm ngặt của đội cảnh sát nhân dân, cho dù trong giờ làm việc không có vụ án thì cũng không được đi lung tung ở ngoài. Dù sao với chức vụ của Tô Lực cũng không cần tuần tra cái gì, chạy xa như vậy, còn vào lúc này, chính anh ta không cảm thấy bất thường sao?
Sao Tô Lực không nghe ra ý tứ trong lời nói của Thương Sùng chứ. Không hề có ý lảng tránh ánh mắt của anh, Tô Lực dựa lưng vào thành ghế, nói: "Đương nhiên không thể thích làm gì thì làm được, hôm nay chỉ là trùng hợp phá án ở gần đây thôi."
Sở Niệm như vậy cũng thôi đi, dù sao vẫn còn trẻ tuổi mà. Nhưng khiến cô thật sự không ngờ chính là bình thường thầy Thương luôn tỏ ra lạnh lùng, xa cách mà cũng như thế nữa. Trước kia định nghĩa về hai người này, giờ xem như toàn bộ đã nảy sinh cái mới rồi.
Cảm giác được mọi người đang nhìn mình, lúc này Nhạc Du mới rất áy náy ngẩng đầu, cười một tiếng, nói: "Tôi không hề cố ý, mọi người cứ tiếp tục." Nói xong, lại vội vàng nhìn về phía Tô Lực như cầu cứu, hy vọng anh mau chóng thu hút sự chú ý của hai người này rời khỏi người cô đi.
Tô Lực là người hiểu biết,-l...33///q,,,uYYY,,,,D...0,,,,,n.....==- 111==Nhạc Du lại có quan hệ như vậy với Sở Niệm. Cho nên anh mở miệng lần nữa, xem như giúp cô, cũng là giúp anh tiếp tục vấn đề của mình.
Tô Lực nói: "Không phải là vụ án bắt cóc gì, là một hộp đêm đã xảy ra chút chuyện, chết vài người thôi."
Nhạc Du và Ấn Sầu vừa nghe liền hít một ngụm khí lạnh, đều tự buông đôi đũa trong tay xuống, gia nhập đội ngũ lắng nghe với Sở Niệm.
"Hộp đêm?" Sở Niệm hỏi.
"Là một hộp đêm tên là Mê Tình Dạ Sắc sao?"
Tô Lực gật đầu nhẹ, đáp: "Sao em đoán được là quán đó?"
"Mấy ngày hôm trước ăn cơm ở một tiệm gần đó, nghe nhân viên phục vụ nói qua một chút. Thế nhưng, không phải hộp đêm đó đã đóng cửa rồi sao? Sao còn xảy ra chuyện chứ?"
"Trước đó đúng là đã xảy ra chuyện ẩu đả, đánh lộn dẫn đến tử vong, lúc ấy cấp trên yêu cầu chỉnh đốn và ngừng kinh doanh, cho nên đã đóng cửa vài ngày. Thế nhưng, hai ngày trước vừa mới mở cửa lại thì xảy ra chuyện."