Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi
Chương 56 : Nằm mộng giữa ban ngày
Ngày đăng: 16:50 30/04/20
Tô Lực nhớ tới mấy thi thể vào sáng sớm hôm nay, trong lòng cũng cảm thấy rất quỷ dị. Làm cảnh sát nhiều năm như vậy, nói cái gì mà trùng hợp, chính anh cũng không tin trước.
Song, thấy dáng vẻ hơi sợ hãi của Nhạc Du và cô bé kia, Tô Lực lại nuốt vào những lời sắp nói, mỉm cười với các cô, an ủi: "Các em đừng nghĩ lung tung, hộp đêm là nơi vàng thau lẫn lộn nên thường xuyên xảy ra chuyện như vậy. Chắc là do nhóm nào uống say gây ra thôi, qua hai ngày nữa sẽ có kết quả."
Sở Niệm nhíu mày, ngồi thẳng người, một tay chống cằm, một tay cầm một chiếc đũa chọc chọc mì thừa trong bát. Im lặng hồi lâu, cô mới hỏi: "Vậy bây giờ bọn họ còn kinh doanh được sao?"
"Hẳn là còn." Có thể làm ông chủ hộp đêm, ít nhiều cũng sẽ có quan hệ trong hai giới đen và trắng. Lần trước đóng cửa chỉnh đốn và cải cách chỉ vì đụng trúng đợt càn quét nghiêm trị, giờ đã qua hai ngày rồi, hiện tại anh cũng chưa nhận được bất luận tin tức gì, ông chủ đó chắc đã dùng cách gì rồi.
Tô Lực thở dài trong lòng, sau đó lại nhìn đồng hồ trên cổ tay, nói: "Sở Niệm, buổi chiều em có tiết học không?"
Sở Niệm sửng sốt đáp: "Làm sao vậy, có chuyện gì sao?"
"Không có việc gì, chỉ là không phải hôm nay em được về nhà sao, tôi muốn nói nếu lát nữa em không có tiết học thì đúng lúc tôi thuận đường đưa em về."
Sở Niệm gãi gãi đầu, rầm rì hồi lâu, mới nâng mắt đặt ở trên người Nhạc Du, đáp: "Bốn giờ tôi còn một tiết nữa, với lại giữa trưa tôi và Nhạc Du đã bàn bạc xong, tan học rồi cô ấy sẽ cùng tôi đến siêu thị mua ít đồ. Anh cũng biết nửa tháng rồi tôi chưa về nhà, dù sao vẫn phải mua gì đó cho nhà chứ."
Nhạc Du ngây người mấy giây, nhanh chóng suy nghĩ một chút, sau đó thấy ánh mắt Sở Niệm lóe lên. Tuy trong lòng có chút nghi vấn, nhưng vẫn gật đầu nhẹ với Tô Lực, nói: "Đúng, tôi và Niệm Niệm đã hẹn trước rồi."
Tô Lực thấy vậy cũng không tiện nói gì, trực tiếp bỏ qua người đàn ông nào đó, gọi phục vụ tới tính tiền. Mấy người lại hàn huyên vài câu, sau đó mới tách ra ở ngoài cửa tiệm.
Thấy Tô Lực lái xe xa rồi, Sở Niệm mới kéo Nhạc Du qua một bên, dặn dò: "Nhạc Du, lát nữa cậu hãy về nhà trước. Vẫn quy củ cũ, không cho phép chạy loạn, có chuyện gì phải gọi điện thoại cho mình."
"Tôi cũng không muốn để ai kia tự cho mình là rất cao, đã quên mất chỉ số IQ của mình. Với lại, nói được thì phải làm được." Thương Sùng đánh trả, nụ cười tràn đầy tà khí, làm cho gương mặt đẹp của anh càng khiến người ta xiêu lòng.
"OK, một lời đã định. Tôi sẽ tính kỹ thời gian rồi báo cho anh biết."
"Tùy em."
"Vậy chúng tôi nói chính sự đi, Tô Lực vừa nói vụ án kia, anh có ý kiến gì không?" Sở Niệm nở nụ cười, cô cố ý ở lại với Thương Sùng, không phải là tìm anh luận bàn võ nghệ gì cả.
Mặc dù chính cô cũng không hiểu vì sao ở trong tiệm nghe Tô Lực nói chuyện đó xong, phản ứng đầu tiên của cô chính là thương lượng với Thương Sùng. Thế nhưng, Sở Niệm không muốn nghĩ quá sâu sa, coi như cô tùy hứng đi.
"Chuyện đó sẽ có cảnh sát xử lý." Không phải trước đó vài ngày cô nhóc này mới nói mình không có hứng thú quản chuyện đó sao? Sao mới qua vài ngày, lại đột nhiên hứng thú chứ?
"Anh cảm thấy cảnh sát có thể xử lý sao?" Đêm hôm đó, nhân viên tiệm thịt nướng đã nói những gì, cô vẫn nhớ rõ. -..,l...,e..e.e.quuy,,,,,do,,,,nnn.....Liên tiếp mất nhiều mạng người như vậy, nếu cảnh sát có thể giải quyết thì đã chẳng kéo dài lâu như vậy.
Cũng không phải là không tin năng lực của cảnh sát, chỉ là trên thế giới này có quá nhiều chuyện mà khoa học không thể giải thích được. Chuyện này còn quỷ dị như vậy, trực giác nói cho Sở Niệm biết, chuyện này nhất định có điều kỳ quái.
"Em định quản việc này à?" Thương Sùng liếc cô.
"Không phải là em không thích quản chuyện của người khác sao? Huống chi còn chẳng có thù lao nữa. Tôi còn nhớ rõ người nào đó từng nói vào đêm hôm đó là trên thế giới này không chỉ có mình cô ấy biết bắt quỷ."