Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi
Chương 6 : Anh có bạn gái chưa
Ngày đăng: 16:49 30/04/20
Tuần Lộc? Mặc Vân Hiên sững sờ.
Mặc dù cậu biết rõ học sinh thời nay thích đặt biệt danh cho người khác, nhưng, Tuần Lộc là có ý gì?
”Trong sổ địa chỉ của trường có ghi số điện thoại của cậu, cho nên......”
Cái sổ địa chỉ đáng ghét!
Sở Niệm nắm chặt tay thành quả đấm, hỏi: “Cho nên cái gì?”
”Cho nên tôi liền gọi điện thoại cho cậu, kỳ thật cũng không có chuyện gì
quan trọng, chỉ là buổi sáng tôi chọc cậu mất hứng, trong lòng bất an
nên muốn gọi điện thoại xin lỗi. Không quấy rầy cậu chứ?”
Mặc
Vân Hiên không phải kẻ ngốc, vừa nãy Sở Niệm thở hổn hển rống to, làm
cho cậu hơi hối hận vì chọn không đúng thời điểm, nhưng vẫn phải kiên
trì tiếp tục chống đỡ.
”Không cần xin lỗi, tôi không phải là người dễ giận đâu. Bây giờ tôi và Nhạc Du đang đi Spa, Mặc Vân Hiên
này, nếu như không có việc gì thì tôi tắt máy trước đây.” Sở Niệm nhéo
nhéo mi tâm đã bị mình nhăn đến tê dại, vừa mới nhảy tới nhảy lui, làm
cho cô thật sự hơi mệt.
”Sở Niệm, mặc dù cậu không muốn làm
bạn với tôi, nhưng tôi vẫn phải nói cho cậu, trong khoảng thời gian này, trị an không tốt lắm, cậu và Nhạc Du vẫn nên về nhà sớm một chút. Không còn gì nữa, hẹn mai gặp lại.”
Sở Niệm mím môi, tắt điện
thoại. Hôm nay là sao vậy, hai người vốn không thân quen lại gọi cho cô, hơn nữa còn nói na ná nhau nữa.
Tuy Mộ Thành là một thành
phố lớn, nhưng trị an luôn rất tốt. Huống chi cô cũng đâu có yếu đuối
như người ngoài vẫn nghĩ, chẳng lẽ cô bỏ quên gì rồi?
Tỉ mỉ
suy nghĩ một chút những chuyện đã xảy ra gần đây, ngoại trừ hai triệu tệ của Tôn Quý Nhân và chuyện kia, trong khoảng thời gian này, cô cũng
động như thế, trong lòng đương nhiên sẽ hơi lo lắng.
Nhạc Du lắc đầu, rất bình tĩnh đáp: “Không có việc gì, cậu ấy sẽ có chừng mực.”
Nghe Nhạc Du nói như vậy, Mặc Vân Hiên cũng không nói thêm gì nữa. Sóng vai
đứng bên cạnh cô, nhìn hai người kia đang bốn mắt nhìn nhau.
........
Bên này, Sở Niệm cố định ở trước mặt Thương Sùng, mặc kệ những ám hiệu ở
phía sau, ngửa đầu im lặng cười ngây ngô với Thương Sùng đến năm phút.
Thấy ánh mắt anh vẫn luôn trấn tĩnh, kỳ thật trong lòng Sở Niệm đã quẫn bách muốn chết.
Đúng là, lúc cô vừa chạy đến đã nghĩ kỹ muốn trả thù Thương Sùng như thế nào rồi. Thế nhưng, chính cô cũng không hiểu, vì sao chỉ cần tiếp xúc gần
gũi với người đàn ông này, những suy nghĩ xấu của cô liền bỏ chạy mất
dạng, ngay cả đầu óc cũng khuấy thành một đống tương hồ rồi.
Nhưng cô đến rồi, người cũng bị cô chặn lại, bây giờ bảo cô bỏ là không được
à. Yên lặng lau mồ hôi lạnh ở trong lòng, mặt cười đến gần cứng ngắc mới phun ra một cau rất thiếu muối.
”Thầy Thương, hôm nay thời tiết rất đẹp.”
Thương Sùng nhướn mày, vừa rồi bản thân vẫn luôn nghĩ trong lòng cô nhóc này
đang có chủ ý quái quỷ gì, không ngờ cô lại thốt ra một câu như thế, quả nhiên vẫn là một cô bé.
Sở Niệm thấy dáng vẻ đó của anh,
không khỏi có chút bất mãn, bĩu đôi môi xinh, xoay xoay cái cổ cứng
ngắc, nói: “Thầy Thương, hỏi thầy một chuyện được không?”
”Hỏi đi.” Thương Sùng hờ hững đáp.
”Thầy có bạn gái chưa?” Lúc Sở Niệm hỏi những lời này, thật ra cũng không lớn tiếng nhưng vẫn lọt vào tai đám sinh viên nữ có tâm tư với Thương Sùng. Nguyên một đám bỏ dở công việc trong tay, vểnh tai chờ người đàn ông
kia trả lời.