Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi
Chương 7 : Bới lông tìm vết
Ngày đăng: 16:49 30/04/20
Trong mắt Thương Sùng lướt qua vẻ kỳ lạ, khóe mắt híp lại, hai tay khoanh ở trước ngực, hơi
ngiêng đầu, bên môi có ý cười nhợt nhạt đủ để mê đảo chúng sinh. Giọng
nói trầm thấp, khiến lòng Sở Niệm ngứa ngáy.
”Em hỏi cái này làm gì?”
”Quan, quan tâm, quan tâm thầy.” Cô nuốt nước miếng một cái, cả người đều sững sờ.
”À? Chỉ như vậy mà thôi?” Thương Sùng cúi đầu, gần như mặt đối mặt nhìn vào mắt Sở Niệm.
“......Chỉ như vậy mà thôi.”
Hơi thở ấm áp dịu dàng xẹt qua gò má cô, lần đầu tiên ở gần một người đàn
ông như thế, lỗ tai Sở Niệm không tự chủ được bắt đầu nóng lên, mất tự
nhiên xoay mặt đi.
Chỉ là, cô mới vừa nghiêng đầu sang chỗ
khác, một đôi tay trắng nõn thon dài lại xoay đầu cô về. Thấy anh từ từ, từ từ tựa đầu đến gần, đôi môi từ từ ghé đến gần lỗ tai mình, Sở Niệm
liền cứng đờ người rồi, thân thể không ngừng run nhẹ.
Đáng tiếc, một giây trước hình ảnh còn tràn đầy mập mờ, một giây sau liền thay đổi hoàn toàn hương vị.
Nhìn Thương Sùng rời đi giống như không có việc gì, Sở Niệm quên cả lúng
túng, nổi trận lôi đình chỉ vào bóng lưng của anh, gầm thét: “Thương
Sùng, anh cứ chờ đó cho tôi!”
Mọi người đều sửng sốt, tràn đầy vui sướng khi người gặp họa, bắt đầu nghị luận.
Nhạc Du nhíu mày, chạy đến bên cạnh Sở Niệm, hỏi: “Cậu làm sao vậy?”
”Cậu có biết anh ta vừa nói thầm gì bên tai mình không!” Sở Niệm tức đến xịt khói, hiện tại cô không rảnh để quản người ta nói gì về mình. Cái gì mà tôn sư trọng đạo! Đều là chó má!
”Cậu nhỏ giọng một chút.” Nhạc Du càng nhíu chặt mày, vuốt vuốt tấm lưng còn đang run run của Sở Niệm.
”Anh ta nói cái gì hả?”
Sở Niệm khác với Nhạc Du, cô ít đến trường, không biết Bạch Oánh cũng
đúng. Nhưng Nhạc Du ở đây suốt ngày, Bạch Oánh có ý đồ gì với các cô,
người khác cũng đã từng nói với cô rồi. Nhạc Du chưa từng để trong lòng, dù sao các cô cũng chẳng có gì để gây ra xung đột cả.
Chỉ
là hôm nay Bạch Oánh chủ động tìm tới tận cửa, hơn nữa, còn dẫn theo
những người khác, trong lòng Nhạc Du rất nhanh đã hiểu vài phần rồi.
Dáng người Bạch Oánh cao gầy, Nhạc Du cô cũng đâu có thấp. Đi về phía
trước một bước, nhìn thẳng Bạch Oánh đang hết sức kiêu ngạo, nhíu mày
nói: “Bạch Oánh, cô đừng gây sự nữa.”
”Hôm nay tôi muốn gây
sự đó, cô có thể làm gì tôi? Đừng tưởng rằng trong nhà có ít tiền là
Nhạc Du cô rất giỏi nhé. Muốn làm cô chủ lớn hả, về nhà làm đi. Ở trường học còn chảnh chọe gì hả?”
”Bạch Oánh, tôi cảnh cáo cô đừng quá đáng!” Nhạc Du luôn luôn ôn hòa cũng phải tức giận, cho tới bây
giờ, cô chán ghét nhất là người khác nói mình như thế.
”Quá đáng? Ha ha.” Bạch Oánh nở nụ cười rất là trào phúng, ánh mắt vẫn nhìn Sở Niệm đang im lặng đứng phía sau.
”Nhạc Du, tôi nói cho cô biết, hôm nay tôi tìm cô ta, nếu cô không muốn bị đánh thì cút ra xa ngay cho tôi.”
”Cô dám động vào cậu ấy thử xem!”
”Vậy thì thử xem!” Nói xong Bạch Oánh hung dữ đẩy Nhạc Du sang một bên, để
mấy sinh viên nữ phía sau giữ chặt cô. Đi đến trước mặt Sở Niệm, giơ tay muốn tát Sở Niệm một cái.
Chỉ là tay vừa giơ lên, bàn tay Bạch Oánh đã bị Sở Niệm bắt được. Đang lúc mọi người đều sửng sốt, liền trở tay tát lại một cái.
”Cô, cô dám đánh tôi!” Bạch Oánh khó tin nhìn Sở Niệm không biến sắc mặt,
gương mặt nóng rát khiến cô ta không thể tưởng tượng nổi. Đôi tay bị Sở
Niệm giữ chặt không rút về được, Bạch Oánh sốt ruột muốn chửi người.
Đáng tiếc còn chưa kịp mắng chửi, Sở Niệm lại tát thêm cái nữa