Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi
Chương 66 : Tim đập thình thịch
Ngày đăng: 16:50 30/04/20
Chính cô cũng không nhớ rõ lắm chuyện xảy ra tối qua, chỉ nhớ láng máng là hình như Thương Sùng có mời mình ra khiêu vũ. Đáng tiếc có nhảy không, cô cũng không biết!
Cuối cùng vẫn không chống chọi được viên thuốc mê kia, cô có thể đến nơi này, đoán chừng là do cô ngất ở trên người Thương Sùng thôi.
Sở Niệm nhìn nhìn mình trong gương, cố gắng làm ra vẻ tươi cười, xoay người ra khỏi phòng.
Mùi thơm trong phòng khách khiến Sở Niệm đang bước xuống cầu thang có chút buồn bực, bước nhanh đi đến cửa phòng bếp, thò đầu vào dò xét.
Thương Sùng đang nấu nướng ở bên trong, nghe trên tầng truyền đến tiếng bước chân liền biết cô đã tỉnh. Không biến sắc tiếp tục làm việc, cho đến khi Sở Niệm nhìn thấy dáng vẻ này của mình.
Hôm nay anh mặc một bộ quần áo sơ mi trắng và quần dài màu đen rất là đơn giản, trên mặt không còn vẻ lạnh lùng như trước, làm toàn thân anh thêm một phần dịu dàng. Tuy trước ngực đeo một cái tạp dề hoạt hình, nhưng không hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai toát ra từ anh.
Sở Niệm đương nhiên nhớ rõ chiếc tạp dề hoạt hình kia, đó là lần trước lúc ở nhà anh, cô muốn nấu cơm cho hai người nên mua nó. Sau bởi vì cô lười, lại cộng thêm ngày cuối trôi qua trong sự bất hòa, cho nên chiếc tạp dề đó vẫn luôn để ở trong phòng bếp.
Cô không ngờ Thương Sùng biết làm cơm, thậm chí còn bất chấp hình tượng đeo nó lên người anh.
Trong mắt anh mang ý cười nhìn cô, khóe môi nhếch lên. Sở Niệm cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, tim đập thình thịch chính là như vậy.
"Chờ một lát, có thể ăn cơm rồi." Thương Sùng xoay người về, gặp biến không sợ hãi tiếp tục việc trong tay.
Sở Niệm ngẩn người, ngoan ngoãn đáp ứng rồi rụt đầu về. Vừa đặt mông ngồi trên ghế sofa liền nghe thấy một tiếng mèo kêu truyền đến từ sau lưng.
"Tiểu Hắc!" Sở Niệm mừng rỡ, động tác nhanh chóng làm cho Tiểu Hắc cũng không kịp phản ứng.
Ngay cả chính anh cũng quên mất đã bao lâu rồi chưa làm đồ ăn cho người khác, trước kia cô cũng như thế này. Thích ăn đậu hũ hương cá anh làm, thích uống canh bí đao hầm xương do anh mấu. Chỉ là từ sau lúc đó......
Thôi, vừa rồi anh còn hơi lo lắng đã lâu như thế thì tay nghề sẽ giảm sút. Bây giờ nhìn lại, đều là quá lo lắng rồi.
"Tôi không gạt anh, tôi nói đều là nghiêm túc." Sở Niệm cúi đầu, tóc mái đã che khuất ánh mắt cô.
Cô nói: "Từ nhỏ đến lớn, tôi hoặc là ăn ở bên ngoài, hoặc là tự mình làm vài món. Đã lâu như vậy, cho tới bây giờ chưa từng có ai nấu cơm cho tôi. Trước kia tôi luôn suy nghĩ hương vị cơm gia đình nhất định sẽ rất ngon, ít nhất sẽ không như bên ngoài, ăn chỉ vì sinh tồn thôi."
Thương Sùng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn cô.
Sở Niệm ngẩng đầu, nụ cười trên mặt rất là sáng lạn, nhưng hai mắt lại hồng hồng. Cô nhìn thẳng Thương Sùng, nói: "Cám ơn anh đã làm bữa cơm này, cũng cám ơn anh đã cho tôi được nếm thử hương vị mà tôi chưa từng được nếm qua."
Hương vị ấy rất đơn giản, rất bình thường. Chỉ là một cái bàn, vài món ăn đơn giản đến không thể đơn giản hơn,--lq,q,qdooo-----có một người ngồi đối diện với cô, làm cho cô cảm giác được cho tới bây giờ đều là hy vọng xa vời,-;;;’’’q;q;uuyyy---do,,,n....nnnn---vẫn là hương vị gia đình mà mình chưa từng có được.
Thương Sùng đau lòng khi thấy cô như vậy, rõ ràng yếu ớt lại phải giả vờ kiên cường. Rõ ràng rất khổ sở, nhưng vĩnh viễn đều mang theo vẻ tươi cười. Rõ ràng vẫn là cô gái nhỏ nhưng phải cõng trách nhiệm to lớn trên vai.
Anh muốn ôm cô vào lòng, muốn cho cô một chỗ dựa. Thế nhưng, cuối cùng cũng chỉ có thể giơ tay lên, thương yêu sờ sờ tóc cô.
Ở trong lòng thở dài, Thương Sùng nói: "Cô nhóc ngốc đừng nghĩ loạn, cẩn thận ăn cơm sặc lên mũi đó."
Sở Niệm bị anh làm cho tức cười, ‘ừ’ một tiếng liền bắt đầu ăn cơm. Chỉ là ăn được vài miếng, cô lại ngừng lại, gắp miếng thức ăn đặt vào trong bát Thương Sùng, nói: "Cùng anh ăn cơm mấy lần, anh đều là ngồi không từ đầu tới cuối. Không phải ngắm phong cảnh thì là uống rượu vang, tôi thật sự hoài nghi có phải anh sợ tôi bỏ độc vào cơm của anh hay không. Mau ăn đi, bằng không tôi cũng không ăn nữa."