Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi
Chương 67 : Tâm hoảng ý loạn
Ngày đăng: 16:50 30/04/20
Thương Sùng cười khẽ, nhìn nhìn bát cơm trước mặt mình lại nhìn cô. Giống như đang giãy giụa trong chốc lát, cuối cùng cầm đũa lên, gắp một miếng thức ăn bỏ vào trong mồm.
Trốn ở góc phòng nhìn lén, Tiểu Hắc bị dọa ngốc rồi, quên cả kêu, chỉ có thể há hốc mồm, dại ra nhìn Thương Sùng.
Sở Niệm ngược lại rất vui vẻ, cười hắc hắc với anh, vừa lòng thỏa mãn tiếp tục ăn. Trong lúc hai người nói đến chuyện của nữ quỷ vào tối qua, đương nhiên cũng không quên hung hăng phỉ nhổ tên Hà Vinh đã bỏ thuốc cho cô.
Chờ ăn sạch đồ ăn trong bát, còn uống thêm khoảng hai chén canh, lúc này Sở Niệm mới tê liệt ngồi trên ghế, ợ một cái. Sờ sờ cái bụng tròn vo, cô nói: "Quả nhiên tâm tình sung sướng thì ăn uống sẽ ngon hơn, nếu cứ theo lượng cơm đó, sớm muộn gì tôi cũng sẽ béo ra."
"Béo một chút cũng tốt, người khỏe mạnh là được." Thương Sùng cười nhẹ nói.
"Nhưng tôi còn chưa lấy chồng đâu, ngộ nhỡ sau này tôi thích một người, anh ấy lại không thích tôi vì tôi béo, vậy chẳng phải tôi bị thua thiệt lớn à!"
"Người thật sự thích em, sẽ không vì thế mà chán ghét em."
"Vậy anh sai rồi, bây giờ đàn ông đều là động vật theo thị giác. Vừa muốn người phụ nữ eo ót, vừa muốn có bộ ngực lớn. Dù sao à, cũng khó hầu hạ."
"Em cũng biết à?" Thương Sùng nhướn mày.
"Chưa ăn thịt heo, chẳng lẽ chưa thấy qua heo chạy à!" Sở Niệm bĩu cái miệng nhỏ nhắn.
"Đúng rồi, tối hôm qua tôi đến đây bằng cách nào vậy?"
"Tối hôm qua......" Thương Sùng nghĩ đến chuyện đã xảy ra tối hôm qua, hai mắt thoáng qua vẻ mất tự nhiên.
"Tối hôm qua em té xỉu, tôi dứt khoát ra sức vác em về đây."
Thương Sùng đứng ở ngoài cửa, nhìn cô lên xe taxi, hồi lâu sau mới xoay người, đóng cửa phòng.
.........
Ba giờ chiều, trong quán cafe Thái Bình Dương, Sở Niệm và Nhạc Du ngồi trên sô pha. Nhạc Du cúi đầu nghịch di động, Sở Niệm thì nhìn dòng người bên ngoài cửa sổ đến ngẩn người.
Sau khi chạy ra khỏi chỗ ở của Thương Sùng, cô liền trở về nhà, nói sơ qua chuyện tối qua với bà nội, cô phải đến trường tìm Nhạc Du.
Nhạc Du quả nhiên là ở cùng Mặc Vân Hiên rồi, song thấy ánh mắt của Mặc Vân Hiên nhìn Nhạc Du, Sở Niệm cũng yên lòng rất nhiều.-l..,,,qq,q,,doonn,,,,,,...Bọn họ đều là người trưởng thành rồi, mến nhau gì đó đều rất bình thường, chỉ cần hai người họ vui vẻ là được rồi.
Nhớ đến bộ dạng ấp úng của Mặc Vân Hiên với mình lúc gần đi, cậu ta có chuyện gì muốn nói với mình sao? Sở Niệm khó hiểu thở dài, ngồi trên sô pha không nhúc nhích.
"Niệm Niệm, cậu có tâm sự gì sao?" Nhạc Du đặt di động lên bàn, từ lúc vào quán cà phê đến bây giờ, Sở Niệm vẫn luôn bồn chồn, Nhạc Du cảm thấy cô đang suy nghĩ chuyện gì, cho nên cũng không có quấy rầy cô.
Không biết giờ là thế nào, Nhạc Du đột nhiên cảm thấy Sở Niệm khác hẳn trước kia. Trước kia, cho dù trời có sập xuống thì cô vẫn vui tươi hớn hở, bây giờ không phải là ngẩn người thì là thở dài.
Sở Niệm lắc lắc đầu, đáp: "Chỉ là đang nghĩ vài chuyện mà thôi."
"Có thể nói với mình không?" Nhạc Du hỏi.
"Nhạc Du, sao cậu cảm thấy được cậu thích Tuần Lộc? Lúc cậu biết cậu thích cậu ta, trong lòng có cảm giác tay chân luống cuống hay không?"
"Thật ra cũng chính là lần nằm viện đó, mình và cậu ấy mới bắt đầu tiến gần một chút. Khi đó cảm giác rất kỳ quái, vừa nhìn thấy cậu ấy, mình đã cảm thấy trong lòng ổn định rất nhiều. Lúc đối diện với ánh mắt ấy, mặt mình sẽ ửng hồng. Mình cảm thấy được mình chưa từng trải qua loại cảm giác ấy, còn nhớ Ấn Sầu không?"