Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân
Chương 102 : Quy củ
Ngày đăng: 05:39 19/04/20
Một đội kỵ mã chạy băng băng qua, mang theo cả một đường bụi mù mịt, ngựa lao nhanh vùn vụt cuối cùng cũng ngừng lại bên ngoài thành Hồn Cực mấy trăm mét, cửa thành cao vút khổng lồ trong mây làm nổi bật lên sự nhỏ bé của đám đông.
Du Tiểu Mặc cảm giác mình quá xui xẻo, thật vất vả mới có thể đợi được đến lúc xe ngựa ngừng lại, vừa muốn xuống xe hít thở không khí trong lành, đột nhiên một đội kỵ mã chạy qua trước mặt hắn, móng ngựa nâng lên là một đám bụi vàng bay thẳng vào mặt hắn, ngay cả trong mồm cũng dính nữa.
“A phi…”
Du Tiểu Mặc có chút buồn bực chu miệng nhổ ra một ngụm nước miếng toàn bụi là bụi, quá xui xẻo.
Đội kỵ mã này không biết để ý tới người khác chút nào, nơi này là bên ngoài thành Hồn Cực, mỗi ngày đều có rất nhiều người xếp hàng để đợi vào thành, bọn chúng lại làm ra động tĩnh lớn như vậy, người bị ảnh hưởng không chỉ có một mình hắn, không ít người đều bị ban tặng cho một mặt toàn tro bụi như hắn, chỉ là để cho Du Tiểu Mặc cảm thấy kì lạ, bọn họ đều lộ ra cái vẻ mặt giận mà không dám nói gì.
Còn đang nghi hoặc, có người liền tới để giải đáp cho hắn rồi.
“Tiểu tử, kẻ vừa mới nhổ nước miếng là ngươi?”
Một nam tử cao gầy cưỡi một con ngựa lớn đột nhiên quay đầu đi về phía Du Tiểu Mặc, từ trên cao nhìn xuống Du Tiểu Mặc đang lau miệng, sắc mặt lạnh băng, giống như đang nhìn một con kiến.
Du Tiểu Mặc ngẩn ngơ, có chuyện gì thế, chẳng nhẽ trong miệng hắn đầy bụi đất, lại còn cấm hắn không được nhổ nước miếng nữa hả?
Chỉ là cũng thật khó khăn cho gã nha, vậy mà có thể nghe được tiếng nhổ nước miếng trong một hồi tiếng vó ngựa.
Vừa nghĩ đến cái này, hắn liền phát hiện mấy người xung quanh đều lộ ra vẻ mặt đồng tình cùng vẻ thương tiếc, nhưng tuyệt đối không có ai sẽ đứng ra giải vây thay hắn, thậm chí còn có vài người khoanh tay mang theo vẻ mặt muốn xem trò vui.
Du Tiểu Mặc nghĩ một lát mới hỏi: “Xin hỏi ngươi có chuyện gì không?”
Lăng Tiêu mỉm cười, thực ra không có kim tệ cũng chẳng sao, bởi vì có thể dùng vật khác thay thế, nếu như đồ vật kia có giá trị cao hơn bốn kim tệ, người lính kia chắc chắn sẽ ỉm thứ đó làm của riêng, sau đó móc tiền túi bù kim tệ vào.
Loại tình huống này cũng không hiếm thấy, mà thành Hồn Cực cũng không cấm, cho nên phải xem vận vay của binh sĩ đó rồi.
“Lăng sư huynh, tiếp theo chúng ta muốn đi đâu?” Du Tiểu Mặc cất cái túi đựng tiền lại, sau đó tràn đầy phấn khởi vén màn cửa sổ lên nhìn ra phía ngoài, đường phố rất phồn hoa, bốn phía đều có người qua lại, sự phồn hoa náo nhiệt hơn Hòa Bình trấn rất nhiều, không bao lâu, hắn đã quên sạch chuyện vừa xảy ra ngoài cửa thành.
“Tới phòng đấu giá trước đi, đem thứ đồ muốn đấu giá báo lên, những thứ khác nói sau.” Lăng Tiêu lười biếng dựa vào buồng xe, ánh mắt rơi vào khuôn mặt đỏ ửng vì kích động của Du Tiểu Mặc, khép hờ mắt.
“Phòng đấu giá ở đâu?” Du Tiểu Mặc tò mò hỏi, chỉ là hắn cũng hơi nghi ngờ, Liệt Hỏa mã thật sự có thể đưa họ đến chỗ mình muốn sao? Hắn chưa bao giờ biết rõ có một loại ngựa lại biết đường, nhưng hắn cũng biết sinh vật ở đại lục Long Tường không thể dùng lẽ thường đến suy đoán được.
“Ngay tại ngã tư cuối đường.” Lăng Tiêu nói.
Du Tiểu Mặc vừa muốn dứng dậy vén màn lên xem, xe ngựa đột ngột dừng lại, nhất thời không có phòng bị, cả người đều nhào tới trước, mắt thấy cái mặt mình sắp thân thiết với sàn xe rồi, bàn tay lớn của Lăng Tiêu liền ôm hắn lại, kéo hắn trở về.
Du Tiểu Mặc chưa hết kinh hoảng dựa vào ngực y, còn chưa kịp mở miệng hỏi có chuyện gì xảy ra, trên đầu đã vang lên giọng nói của Lăng Tiêu, “Đã đến phòng đấu giá.”
Dứt lời, Lăng Tiêu liền ôm hắn nhảy xuống xe ngựa.
Dòng người chen chúc cuối đường, đột nhiên xuất hiện hình ảnh một người nam nhân ôm một người nam nhân khác, tuy người bị ôm chỉ là một thiếu niên, hình dáng cũng khá nhỏ, nhưng vẫn không thể thay đổi sự thật hắn là nam nhân được.
Cảm nhận được ánh mắt kinh ngạc quăng tới từ bốn phía, Du Tiểu Mặc đỏ mặt, vội vàng nhảy xuống khỏi vòng tay Lăng Tiêu.