Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân
Chương 143 : Mười hai yêu thú
Ngày đăng: 05:40 19/04/20
Bên ngoài Thanh Thành vạn dặm có một thị trấn nhỏ.
Thị trấn này gọi là Tứ Phương trấn, nổi tiếng vì những đồ vật có hình dạng vuông vức ở đây cùng tay nghề điêu khắc, đây là một thị trấn nhỏ rất kì lạ, nhưng đá khảo nghiệm ở nơi này cũng rất nổi danh, bởi vì có rất nhiều thợ điêu khắc đều sinh sống ở đây, mà rất nhiều thợ điêu khắc nổi tiếng của đại lục Long Tường cũng xuất thân từ nơi này.
Đích đến thứ hai của Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc chính là Tứ Phương trấn.
Từ sau khi ra khỏi Thanh Thành, vì cắt đuôi đám người đang theo dõi bọn họ, Lăng Tiêu trực tiếp ôm Du Tiểu Mặc vào không gian của mình.
Không gian của y hoàn toàn khác với không gian của Du Tiểu Mặc, bởi vì không gian của Du Tiểu Mặc không thể di động, đương nhiên, điều này có liên quan tới việc hắn còn chưa thể chính thức khống thế không gian, mà không gian của Lăng Tiêu do vết nứt không gian luyện chế thành, sau khi luyện xong, không gian có thể căn cứ vào ý muốn của y mà di động, chỉ là khoảng cách dài hắn cũng căn cứ vào tu vi mà quyết định.
Vậy là, nếu bình thường ngồi xe ngựa đi từ Thanh Thành tới Tứ Phương trấn sẽ mất nửa ngày, ngay cả ngồi dực điểu cũng mất tới một canh giờ, thì thông qua không gian của Lăng Tiêu, lại chẳng cần tới vài giây, lúc bọn họ ra khỏi không gian, hai người đã đứng bên ngoài Tứ Phương trấn rồi.
Tứ Phương trấn cũng như tên gọi của nó, chỉ đứng từ bên ngoài cũng nhìn được sự vuông vức của thị trấn nhỏ này.
Du Tiểu Mặc ngẩng đầu nhìn đại môn của thị trấn, cũng rất là vuông vức, trên cơ bản thì chiều dài và chiều rộng đều bằng nhau, ngay cả bảng hiệu bên trên cũng vuông, vô cùng đặc biệt, vừa nhìn đã thấy đáng chú ý.
Thế nhưng mà Du Tiểu Mặc rất không cam tâm, bởi vì hắn bị Lăng Tiêu ép tới nơi này, căn bản là Lăng Tiêu vẫn chưa quên ý định mua cho hắn một viên đá khảo nghiệm.
Lúc trước khi tới Thanh Thành, Du Tiểu Mặc thấy Lăng Tiêu không nói tới chuyện mua đá khảo nghiệm nữa, còn tưởng y đã quên rồi chứ, cho nên cũng cố gắng mà lờ y, nào nghĩ tới Lăng Tiêu hoàn toàn không quên, còn dự mưu từ trước rồi.
Lăng Tiêu thấy miệng hắn chề ra, đều treo được mấy cân thịt heo ở đó rồi ấy chứ, vừa ôm eo hắn kéo vào trong thị trấn, vừa cười híp mắt dịu dàng giải thích: “Tiểu sư đệ, ta biết ngươi rất hồi hộp, nhưng mà không sao, rất nhanh thôi ngươi sẽ biết linh hồn mình có màu gì rồi.”
Du Tiểu Mặc thiếu chút nữa đã ói ra một búng máu, hóa ra tên này cho rằng mình khó chịu vì lo lắng tới tư chất không tốt, hắn dám khẳng định, tên này nhất định là cố tình!
“Sư huynh, tại sao chúng ta lại phải tới Tứ Phương trấn, sao không mua trong thành ấy, tiện hơn nhiều mà?” Du Tiểu Mặc lảng sang chuyện khác, hắn không muốn tiếp tục chủ đề này, nếu không hắn sẽ tức chết mất.
“Không hề tiện” Lăng Tiêu mỉm cười.
Cái câu này thật là giả dối nha!
Nhìn hắn ra dáng hiên ngang lẫm liệt thế kia, lại còn bày ra cái vẻ ta là người tốt đó nha, Lăng Tiêu bỗng nhớ tới chưởng quầy Thất Tinh Lâu bị hắn chơi cho một vố, hành vi của người nào đó lúc ấy cùng hiện tại như hai người hoàn toàn khác nhau vậy đó.
Lăng Tiêu nhớ rõ Du Tiểu Mặc còn phát ngôn ra câu gì kia mà, hình như mà… Có lời mà không chiếm thì đúng là đồ ngu!
Hiển nhiên, bé trai kia không ngờ hắn lại nói vậy, lập tức ngơ ngác, mãi co tới khi Du Tiểu Mặc khuya khuya tay trước mặt nó vài cái, mới kịp tỉnh táo lại, mặt đỏ bừng, lắp bắp, “Ca ca… nói thật sao?”
“Đương nhiên rồi!” Du Tiểu Mặc gật đầu khẳng định, hắn có thể đoán được nhất định là đứa nhỏ này đang gặp khó khăn, cho nên mới phải bán hạ giá cho hắn, rất có thể liên quan tới mẹ nó, bởi vì mẹ nó lại để cho một đứa bé còn nhỏ như vậy trông cửa hàng, tám chín phần là đã có chuyện gì đó xảy ra, cho nên mới cần tiền gấp.
Cuối cùng, bé trai lắp ba lắp bắp nói ra một cái giá.
Bởi vì đầy là đồ tổ tiên truyền lại, ngọc được dùng để điêu khắc cũng không phải loại ngọc thông thường, chỉ là nó cũng không biết đây là ngọc gì nữa, chỉ nói ba mươi kim tệ một cái thôi.
Nghe được cái giá tiền này, Du Tiểu Mặc câm nín thật lâu, xem ra đứa bé này thiếu tiền tới muốn ngốc luôn rồi, cho nên lúc báo giá cho hắn mởi giảm thẳng từ ba mươi kim tệ xuống còn ba kim tệ.
Chỉ là dù có ba kim tệ thôi cũng là một món tài sản không nhỏ với gia đình họ rồi.
Du Tiểu Mặc rất thẳng thắng thanh toán ba trăm sáu mươi kim tệ cho nó.
Với hắn mà nói, mấy trăm kim tệ còn chẳng đủ cho hắn mua vài hạt giống, nhưng đối với bé trai mà nói, đám kim tệ này đã đủ cho nhà nó dùng khá lâu rồi, cho dù không mở cửa hàng cũng không chết đói.
Bé trai kia kích động nhận lấy món tiền, mắt đỏ bừng, đột nhiên quay người chạy vào phía sau cửa hàng, Du Tiểu Mặc muốn gọi nó cũng không kịp, hắn vẫn chưa mua đá khảo nghiệm mà.
Một lát sau, bé trai dìu một người phụ nữ xinh đẹp đi ra, sắc mặc nàng tái nhợt tới mức chẳng còn chút máu nào, nhưng vẫn có thể thấy dung nhan mỹ lệ kia, đại khái là bị bệnh tật tra tấn, cho nên giờ gầy tới mức chỉ còn lại da bọc xương.