Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 145 : Người muốn tìm

Ngày đăng: 05:40 19/04/20


Hiếm lắm Du Tiểu Mặc mới có thể nghe được trọng điểm đó, việc này cũng khiến Lăng Tiêu có chút bất ngờ.



Nhưng y cũng không trả lời thẳng vào câu hỏi của hắn, mà chỉ mập mờ nói: “Ngươi có biết vì sao linh hồn của đan sư đỉnh cấp* lại dùng thất thải để hình dung không?”



Du Tiểu Mặc suy nghĩ một chút: “Chẳng lẽ vì nó do bảy loại màu sắc tạo thành sao?”



Cũng không đúng, lúc nãy hắn có nhìn thấy màu trên đá khảo nghiệm mà, rõ ràng không có tới bảy màu, tuy màu sắc có chút kì quái, hắn không thể miêu tả được, nhưng hẳn là không phải bảy màu hợp thành đâu, hắn không mắc bệnh mù màu, sao có thể không nhìn ra được.



“Ngươi đoán đúng phân nửa.” Lăng Tiêu đưa tay chạm vào đá khảo nghiệm, mỉm cười.



“Là sao? Đúng là linh hồn của đan sư đỉnh cấp có bảy màu, nhưng màu sắc của linh hồn thất thải cũng được phân ra thành nhiều đẳng cấp, đại lục Long Tường chỉ biết linh hồn của đan sư đỉnh cấp có bảy màu, nhưng không hề biết thất thải cũng chia ra làm nhiều cấp bậc, dù sao thì mảnh không gian như đại lục Long Tường này có đẳng cấp khá thấp, cho nên bọn họ không biết cũng chẳng có gì lạ.” Lăng Tiêu giải thích.



Du Tiểu Mặc nghe tới hồ đồ luôn, thật sự là càng nói càng ảo diệu, vượt quá phạm vi tiếp thu của hắn rồi.



Lăng Tiêu nhìn thấy trong mắt hắn sắp thành hình nhang muỗi luôn rồi, xoa đầu hắn, sủng nịch nói: “Không hiểu cũng được, bây giờ ngươi còn chưa tiếp xúc với vị diện cao hơn, nhưng sau này sẽ có cơ hội thôi.”



Du Tiểu Mặc nhìn nụ cười trên mặt y, hắn cảm thấy Lăng Tiêu lúc này hình như không giống bình thường, đột nhiên thông minh, không khỏi suy đoán: “Lăng sư huynh, ngươi nói vị diện cao hơn, có phải là nơi trước kia ngươi đã sinh sống không?”



Kể từ sau khi biết tu vi đại khái của Lăng Tiêu, hắn đã cảm thấy Lăng Tiêu không giống như người của đại lục Long Tường, bởi vì thực lực của y quá cao, có đôi khi còn có những giải thích không hợp với lý thuyết về đan sư và tu luyện giả, toàn những điều hắn không thể đọc được trong sách, cho nên lúc y nhắc tới, hắn cảm giác ‘vị diện cao hơn’ trong lời nói của y chính là nơi y đã từng sinh sống.



Lăng Tiêu chép miệng, nghe được sự quan tâm trong giọng nói của hắn, mỉm cười, “Đương nhiên, bằng không thì ngươi cho rằng cái nơi chật hẹp nhỏ bé như đại lục Long Tường có thể sinh ra một người lợi hại như ta sao?”



Tự kỷ, tuyệt đối là tự kỷ!



Du Tiểu Mặc nhìn không được lườm y khinh bỉ một cái, không khí đang tốt đẹp lại bị y phá hỏng rồi.



“Lăng sư huynh, nếu thế, tại sao ngươi phải rời khỏi nơi đó đến mảnh đất chật hẹp nhỏ bé này?” Du Tiểu Mặc đột nhiên trở nên ranh mãnh, còn chớp mắt lia lịa, lông mi lên lên xuống xuống, rất có cảm giác giống một tiểu hồ ly gian trá.



Lăng Tiêu bị phản kích, không những không giận, nụ cười càng tươi hơn, nhìn Du Tiểu Mặc, lập tức cảm thấy ngứa tay, thò tay đang muốn búng trán hắn một cái, Du Tiểu Mặc đã kịp phát hiện, vội vàng che trán.



Sau khi phòng thủ đầy đủ, Du Tiểu Mặc mới thè lưỡi trêu tức, không búng được đâu không búng được đâu nha.



Lăng Tiêu cười lớn, dứt khoát kéo hắn vào trong ngực, sau đó ra sức giày vò tóc hắn, nhóc con, đừng tưởng phòng thủ kịp là ta không trị được ngươi, ngươi còn non lắm.




Không khí đang nghiêm túc như vậy sao có thể làm cái việc mập mờ này chứ, mặt Du Tiểu Mặc đã đỏ ửng rồi, đáng ghét, hắn không thở nổi, vốn cổ đang bị bóp, hiện tại ngay cả miệng cũng bị chặn cho khỏi thở luôn, đây là hận hắn tới mức nào?



Sau nửa ngày…



Lăng Tiêu rốt cục cũng buông tha cho đầu lưỡi của Du Tiểu Mặc, cười ha ha: “Thật sự không suy nghĩ gì sao?”



Du Tiểu Mặc thở dốc, vội vàng nhấc tay giải thích: “Có có có… thực ra ta đang nghĩ tại sao ngươi lại tìm ta, chỉ là nghĩ mãi mà không ra.” Hắn sợ Lăng Tiêu sẽ hỏi mình đang nghĩ gì, cuối cùng lại đính thêm một câu ở cuối.



Rốt cục thì Lăng Tiêu cũng buông tay ra, ánh mắt giống như đang nói ‘Tạm thời bỏ qua cho ngươi lần này’.



Sau khi đạt được tự do, Du Tiểu Mặc lập tức hít một hơi thật sâu, thực ra cái thế giới này vẫn tốt đẹp lắm, cho nên có thể sống vẫn là tuyệt nhất.



Một màn nho nhỏ xen giữa, Du Tiểu Mặc rốt cục cũng nhớ ra việc chính.



Cái tay vừa nãy còn muốn buông áo Lăng Tiêu ra, lại vội vàng túm chặt hơn, “Không đúng, trước kia ta và ngươi đâu có gặp nhau phải không? Sao tự nhiên lại tìm ta làm gì?”



Tuy hắn không có trí nhớ của ‘Du Tiểu Mặc’, nhưng hắn cảm thấy cả ‘Du Tiểu Mặc’ và Lăng Tiêu đều là người của hai thế giới khác nhau, căn bản là không có khả năng từng quen biết nhau mới phải.



“Đừng lo lắng, bản thân ta cũng mãi tới hôm nay mới biết, người ta cần tìm chính là ngươi.” Lăng Tiêu cầm chặt tay Du Tiểu Mặc, dường như biết hắn đang lo lắng cái gì, nhẹ nhàng an ủi.



“Chẳng lẽ… là đá khảo nghiệm?” Du Tiểu Mặc há miệng, hắn chỉ có thể nghĩ đến lý do này thôi, thế giới này quá huyền ảo, tuy rằng nó vốn đã rất huyền huyễn rồi...



Đỉnh cấp: cấp cao nhất



Cấp bậc đan sư trong truyện này được chia làm bốn bậc: 1 - 3 là đan sư cấp thấp, 4 - 6 là đan sư trung cấp, 7 - 10 là đan sư cao cấp, 11 và 12 là đan sư đỉnh cấp.



Tiện đây thì mình cũng nói luôn cấp độ của tu luyện giả và yêu thú cho các bạn trẻ đỡ hoang mang nha~



Tu luyện giả, đan sư và yêu thú đều có 12 cấp tương ứng. Nhưng cả đan sư và yêu thú dùng cấp theo số nên mình cũng đánh số luôn cấp bậc của tu luyện giả cho dễ nhìn.



Nhân cảnh – 1, Địa cảnh – 2, Thiên cảnh – 3, Nhật cảnh – 4, Nguyệt cảnh – 5, Tinh cảnh – 6, Sinh cảnh – 7, Tiên cảnh – 8, Hoàng cảnh – 9, Đế cảnh – 10, Thần cảnh -11, Thánh cảnh – 12.