Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân
Chương 164 : Ngọc linh quật
Ngày đăng: 05:40 19/04/20
“Đã hài lòng chưa?” Lăng Tiêu liếc nhìn Du Tiểu Mặc.
Du Tiểu Mặc vui vẻ gật đầu lia lịa, đương nhiên là hài lòng rồi, nếu mà hắn dám nói không hài lòng ấy mà, chắc Lăng Tiêu sẽ giết hắn mất, vội vàng nói qua chuyện khác, “Lăng sư huynh, không ngờ ở đây lại có yêu thú cấp tám, vậy bên trong Ngọc Linh Quật không phải sẽ lợi hại hơn sao?”
Du Tiểu Mặc thật sự rất tò mò, nghĩ sao cũng thấy kỳ quái.
Nếu như Thạch trưởng lão đã dẫn mọi người đi đường này, chắc hẳn là phải biết trong hồ có Độc Vĩ Giao chứ.
Nhưng nhìn vẻ mặt của lão lúc ấy, có vẻ là hoàn toàn không hay biết.
Tuy đây là lần đầu tiên Du Tiểu Mặc tới Thiên Đường Cảnh, nhưng hắn cũng biết phải chuẩn bị từ trước, mà phái Thiên Tâm thì càng phải chuẩn bị kỹ càng, huống chi năm mươi năm trước họ cũng từng tới nơi này, cũng thu thập được không ít tin tức.
“Nếu như không phải Độc Vĩ Giao luôn trốn trong hồ tu luyện mà Thạch trưởng lão cũng không có tin tức về việc này, có thể suy ra năm mươi năm trước Độc Vĩ Giao không sống ở trong hồ.” Lăng Tiêu suy đoán, lúc trước y đã phát hiện ra sự tồn tại của Độc Vĩ Giao, nếu như không vì nể mặt Du Tiểu Mặc thì y cũng chẳng thèm nhắc nhở mấy người kia rời đi làm gì, huống chi đám người này không biết cảm kích.
“Nhưng mà…” Lăng Tiêu nói tiếp: “Mảnh hồ nước này cũng không phải là nơi tốt đẹp gì để tu luyện, nếu như Độc Vĩ Giao chọn ở chỗ này, nói không chừng phía dưới có linh thảo.”
“Thật sao?” biểu cảm của Du Tiểu Mặc lập tức trở nên sinh động, hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm vào mặt hồ đã lặng sóng.
Thực lực của Độc Vĩ Giao hiện tại là cấp bảy, như vậy cây linh thảo dưới hồ ít nhất cũng phải cấp bảy, mà trong tay hắn thì chẳng có một cây linh thảo nào từ cấp sáu trở lên.
“Ngươi vào không gian trước đi, ta xuống xem một chút, lúc ra sẽ gọi ngươi.”
Lăng Tiêu vừa nói xong đã bị Du Tiểu Mặc níu tay.
Du Tiểu Mặc tuyệt đối không thể ngờ được, Đại Cầu của hắn, sau hai canh giờ chạy về tới đây, bộ lông bông xù màu trắng của nó đã bị máu nhuộm đỏ, cả người đầy mùi máu tươi, máu còn nhỏ tí tách tí tách suốt cả quãng đường nó chạy đến, tuy tu vi của nó tăng vọt là một món quà lớn… Nhưng còn đi kèm cả một đám phiền toái theo sau.
※※※
Sau một lát, một đám người liền xuất hiện trong tầm mắt của Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu.
Cả người thuần một bộ đạo bào màu xám, còn có mấy người đội mũ chùm áo choàng đen kín mặt, rõ ràng là người của Tinh La Môn.
Đối địch với Tinh La Môn là một nhóm khác, người của Tiêu Dao Môn và Cực Lạc Lầu, cả hai thế lực cộng lại chỉ có mười hai người, đa số có tu vi Nhật cảnh và Nguyệt cảnh, người mạnh nhất cũng chỉ là hai lão giả Tinh cảnh ba sao và bốn sao, nhưng không phải là người mà Lăng Tiêu mà Du Tiểu Mặc quen biết.
Lúc này, mười hai người đang bị Tinh La Môn vây vào giữa, nhìn rất chật vật.
Thực lực tổng thể của Tinh La Môn rõ ràng cao hơn Tiêu Dao Môn và Cực Lạc Lầu rất nhiều, cơ bản đã có một gã trung nhiên tu vi Tinh cảnh bảy sao, chỉ là khi mũ trùm đầu của gã bị xốc lên, lộ ra một khuôn mặt ngạo mạn mang theo hắc khí nhàn nhạt, dùng biểu lộ có vẻ dữ tợn mà nhìn mười hai người.
“Tinh Thập Nhất, ngươi có ý gì? Không phải linh thảo và yêu thú phải dựa vào bản lĩnh của mình để lấy được sao, chẳng lẽ ngươi còn muốn giết chúng ta?” Mộc Sinh của Tiêu Dao Môn nói, vẻ mặt căng thẳng khác thường.
“Giết các ngươi thì sao, muốn trách thì trách các ngươi xui xẻo nên mới gặp phải chúng ta, lại còn làm hỏng chuyện tốt của chúng ta.” Gã trung niên cười ha hả, đại đao trong tay dính rất nhiều máu tươi, bắn tung tóe trên đất theo từng tiếng cười của gã, sau một lát, gã đột nhiên ngừng cười, hai mắt tràn đầy sát khí, âm u nói: “Giết bọn chúng đi, một tên cũng không để lại.”
Mộc Sinh kinh hoàng gào lớn: “Tinh Thập Nhất, nếu như phái Thiên Tâm và phái Thanh Thành biết được các ngươi cấu kết với ma…”
Từ ma kia còn chưa kịp nói hết, hắn đã bị một kẻ sau lưng chém đứt đầu, mà kẻ đánh lén kia chính là một tên đệ tử của Cực Lạc Lầu.