Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 269 : Thiên huyễn miêu cầu

Ngày đăng: 05:42 19/04/20


Khâu Nhiễm nhíu mày nhìn tiểu sư đệ cứ ngó mình chằm chằm tới sững sờ.



Nói thật, gã rất kinh ngạc với việc sư phụ đột nhiên thu một đồ đệ mới, bởi vì từ sau khi nhận được tin tức nhị sư đệ mất tích, sư phụ đã từng nói cả đời này sẽ không bao giờ thu đồ đệ nữa.



Gã còn nhớ rõ, thời điểm sư phụ nói câu này, là lúc… Hơn hai mươi năm trước.



Kết quả thời gian còn chưa trôi qua năm mươi năm, mà sư phụ lại đột nhiên thu người đồ đệ thứ ba, không những thế, tiểu sư đệ này còn là người đã nhiều lần dẫm nát kiêu ngạo của Đằng Tử Tâm dưới chân.



“Đồ nhi, đồ nhi?” Đoàn Kỳ Thiên thấy Du Tiểu Mặc không nói gì, liền lay lay hắn vài cái.



Du Tiểu Mặc lúc này mới tỉnh lại, cười xấu hổ, “Bái kiến… Đại sư huynh.”



Nói xong nhưng con mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Khâu Nhiễm, Thiên Hồn Kinh là một chuyện, nhưng vị đại sư huynh này lại là đan sư cấp mười, lễ gặp mặt chắc cũng không kém đâu ha, hắn vẫn đang chờ mong đây nè.



Khóe miệng Khâu Nhiễm khẽ giật một cái.



Bảo sao sư phụ sẽ phá lệ thu vị tiểu tư đệ này, tính cách này đúng là rất phù hợp với thưởng thức của sư phụ.



Du Tiểu Mặc không biết cái việc hắn mặt dày mày dạn đòi lễ gặp mặt đã bị Khâu Nhiễm nghĩ thành lý do Đoàn Kỳ Thiên thu hắn làm đồ đệ, nhưng cho dù có biết cũng không sao, có thể lấy được lễ gặp mặt của một đan sư cấp mười, tuyệt đối không phải là một việc mua bán lỗ vốn.



Bởi vì Khâu Nhiễm không ngờ sư phụ lại thu đồ đệ, cho nên cũng không có chuyện chuẩn bị lễ gặp mặt từ trước.



Chỉ là dù sao thì Du Tiểu Mặc cũng đã là tiểu sư đệ của mình, với tư cách là đại sư huynh lại không chuẩn bị lễ gặp mặt gì thì thật là quá keo kiệt, Khâu Nhiễm đành phải lấy món quà mình đã chuẩn bị cho đồ đệ ra.



“Đại sư huynh không có gì hay đưa cho ngươi, đây là một yêu thú cấp cao Thiên Huyễn Miêu Cầu, tuy thực lực của nó lúc này chỉ có cấp năm, nhưng tiềm lực rất cao, coi như là lễ gặp mặt đại sư huynh đưa cho ngươi.”


Du Tiểu Mặc lập tức thề thốt: “Không dám, thế sư phụ, lúc nào ngài chuẩn bị truyền thụ tuyệt học cho con?” Tốt nhất là nhanh nhanh truyền Thiên Hồn Kinh cho hắn đi, sau này hắn cũng không cần che che giấu giấu nữa rồi.



Bởi vì hôm nay có chút việc bận, cho nên Đoàn Kỳ Thiên dặn hắn ngài mai lại tới nữa, chỗ ở của lão ngay đằng sau phòng họp này, không gian rất đẹp, tòa đại viện có một mảnh vườn linh thảo chính là nơi ở của lão, tuy rằng đã lâu rồi Đoàn Kỳ Thiên không trở về, nhưng mỗi ngày đều có người quét dọn, cho nên không cần thu dọn cũng có thể vào ở luôn.



Du Tiểu Mặc sau khi xác thực vị trí của tòa viện kia, lúc này mới nói lời cáo biệt với Đoàn Kỳ Thiên, mang theo một bụng vui vẻ rời khỏi phòng họp, hắn muốn chia sẻ tin tức tốt này với Lăng Tiêu.



Sau khi Diêm Pháp và Khâu Nhiễm rời khỏi đây, không biết có đụng phải Lăng Tiêu hay không.



Du Tiểu Mặc vừa đi ra đã thấy Lăng Tiêu đứng dựa vào một cái cột lớn nhắm mắt nghỉ ngơi, hắn vừa bước ra khỏi phòng họp, y lập tức mở mắt.



“Sao rồi?” Lăng Tiêu thấy khuôn mặt hồng nào của hắn, cũng mỉm cười.



Du Tiểu Mặc làm một cái thủ thế OK, cũng không quan tâm Lăng Tiêu có hiểu hay không, chạy tới sung sướng khoe: “Có một đống kinh hỉ thiệt là lớn luôn, lúc về sẽ kể cho anh, đúng rồi, mới nãy anh có đụng phải hai người đi ra từ trong đó không?”



Lăng Tiêu nhớ lại, “Em nói là một người để hai chòm râu, một người thì có nét mặt như ăn phải ruồi ấy hả?”



Hai chòm râu nhất định phải Diêm Pháp, còn ăn phải ruồi đương nhiên là Khâu Nhiễm rồi, Du Tiểu Mặc càng nghĩ càng thấy vui, “Đúng rồi, là họ đó, người râu dài là sư phụ của Cao Dương đại ca, Diêm Pháp, còn người khác là Khâu Nhiễm, anh xem nè, con Thiên Huyễn Miêu Cầu này chính là lễ gặp mặt ổng đưa cho em đó.”



Lăng Tiêu đã sớm thấy con yêu thú được hắn ôm vào trong lòng, khóe môi cũng nhếch lên, cười ha hả: “Đúng là rất hợp với em.”



Sự vui vẻ trên mặt Du Tiểu Mặc lập tức biến mất, “Hợp chỗ nào, đây rõ ràng là sủng vật của con gái mà.”



Lăng Tiêu nói, “Ý của ta là, nó rất thích hợp với đội bóng của em.”



Du Tiểu Mặc, “…”