Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 270 : Lão đầu quỷ dị

Ngày đăng: 05:42 19/04/20


Miêu Cầu Miêu Cầu, sao mà không hợp nổi đây!



Căn bản thì nó sinh ra chính là để dành cho đội bóng của Du Tiểu Mặc đó mà.



Hai người vừa đi vừa nói chuyện, lúc nói tới chuyện Đằng Tử Tâm là đồ đệ của Khâu Nhiễm, Lăng Tiêu cũng hơi kinh ngạc một chút, đúng là rất có “duyên phận” nhỉ, nhưng chuyện này thực ra cũng có một chút dấu vết.



Dùng bối cảnh của gia tộc Đằng Tử Tâm, đan sư có thể nhận nàng làm đồ đệ không phải là cấp chín thì chính là cấp mười.



Tuy nói đan sư cấp chín cũng là chọn một trong hàng vạn cường giả, nhưng còn chưa hi hữu đến nỗi làm Đằng gia kiêng nể, bởi vì chính Đằng gia cũng có đan sư cấp chín, nếu cân nhắc cẩn thận, thì cũng chỉ có Khâu Nhiễm mới đủ tư cách làm sư phụ của Đằng Tử Tâm rồi.



Có điều Du Tiểu Mặc đã không quan tâm tới chuyện này nữa.



Hắn có dự cảm, nửa năm tiếp theo chắc Đằng Tử Tâm sẽ không muốn gặp hắn đâu, về phần tại sao, cái này còn cần phải đoán hả?



Vừa nghĩ tới hai người từ quan hệ là bạn học thành sư thúc, Du Tiểu Mặc liền không nhịn được muốn cười trộm.



Nhìn cái bộ dạng ngu ngốc kia của hắn, Lăng Tiêu không nhịn được nữa, ngứa tay gõ cho hắn vài cái, cũng không chú ý tới ánh mắt người qua đường đều nhìn hắn sao, cười đến ngu xuẩn như vậy, còn không ngại mất mặt hả?



Còn chưa đợi đi về phòng, Du Tiểu Mặc liền nóng lòng mở lễ gặp mặt Diêm Pháp cho hắn.



Lăng Tiêu cũng rất tò mò không biết Diêm Pháp sẽ tặng quà gì cho Du Tiểu Mặc, nếu như y nhớ không nhầm thì Diêm Pháp là một tu luyện giả, đã không phải đan sư, chắc trên người không có bao nhiêu thứ tốt để tặng cho đồ đệ của Đoàn Kỳ Thiên.



Đây là một chiếc hộp vuông nhỏ màu đen, kích cỡ lớn hơn bàn tay Du Tiểu Mặc một chút.



Lúc cầm vào có cảm giác lạnh buốt, chiếc hộp ngọc nhỏ như vậy, chắc không đựng được bao nhiêu đồ.



Du Tiểu Mặc mở hộp ra, món đồ lọt vào tầm mắt lập tức làm cho hắn trợn tròn hai mắt.



Lăng Tiêu vuốt cằm, “Diêm Pháp này ra tay hào phóng ghê, ngay cả thẻ đỏ cũng cam lòng lấy ra, ta nhớ kể cả ở học khu A thì người có được thẻ đỏ cũng không hơn con số hai mươi.”


“Ngu xuẩn, ta đã bảo ngươi lấy hết tới.” Lão đầu mắng không chút khách khí.



Khóe miệng Du Tiểu Mặc giật một cái, sao cái tiếng “Ngu xuẩn” này quen thế nhỉ, rõ ràng là câu cửa miệng của Lăng Tiêu mới bị hắn sai đi bán linh thảo mà, nhưng giọng điệu của Lăng Tiêu khác kìa.



Bình thường Lăng Tiêu đều cười tủm tỉm mà mắng người, còn lão đầu này hả, gương mặt lạnh lùng, cứ như thể người ta nợ ổng mấy ngàn điểm ấy.



Du Tiểu Mặc cố nhịn một chút, đem tất cả linh thảo đưa tới trước mặt lão.



Lão đầu không nhìn cũng không liếc, “Bỏ tất cả vào bên trong lô đỉnh.”



Du Tiểu Mặc nhíu mày, lô đỉnh cao như vậy, chẳng lẽ muốn hắn đứng bên dưới rướn người lên mà ném vào? Còn đang nghĩ ngợi, Du Tiểu Mặc đột nhiên nhìn thấy bên cạnh lô đỉnh còn có một cái thang nhỏ, vì vậy hắn liền mượn cái thang để trèo lên, xem xét bên trong lô đỉnh, chẳng nhìn thấy gì hết, bên ngoài lô đỉnh như có một lớp gì đó bao phủ, hoàn toàn không thấy rõ những thứ bên trong, vì vậy hắn đổ hết linh thảo trong giá vào trong.



“Ngu xuẩn, còn không xuống mau, cái này cũng cần ta nhắc nhở sao?” Giọng nói chán ghét của lão đầu lại vang lên lần nữa, cũng không biết uống nhầm thuốc gì rồi, cứ như đột nhiên biến thành người khác vậy.



Du Tiểu Mặc đưa mắt nhìn lão đầu với khuôn mặt lạnh lùng, đang nhắm mắt lại kia, trèo xuống khỏi thang rồi đứng một bên.



Lão đầu không nói gì nữa, cả người cứng đơ như một cây gỗ, không nhúc nhích, vừa nhìn thì thấy không giống như đang luyện đan, nhưng cũng không thể bảo là không luyện đan, chứ không thì ổng bảo hắn bỏ linh thảo vào trong lô đỉnh làm gì chớ.



Thế nhưng mà, Du Tiểu Mặc không hiểu lắm.



Nếu như lão đầu đang luyện đan, tại sao ổng còn chẳng thèm động một cái, chẳng lẽ cứ đứng yên là có thể luyện đan được hả.



Trong đầu Du Tiểu Mặc vô thức hiện lên một cảnh tượng.



Một lão đầu đứng trước cái lô đỉnh thật to, hai mắt lóe sáng, nhìn chằm chằm vào lô đỉnh không ngừng lẩm bẩm: “Luyện đan cho ta, luyện đan cho ta, luyện đan cho ta….”



“Phì —— “ Du Tiểu Mặc bị tưởng tượng của mình làm cho hết hồn, không nhịn được mà bật cười



Một giây sau, hắn cảm giác có một ánh mắt cứ như tia laser đang lia vào người hắn.