Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 472 : Lễ vật

Ngày đăng: 05:45 19/04/20


Khi Du Chấn Thiên thể hiện sự bực bội trong lòng ra ngoài, mọi người gần như không dám thở mạnh một tiếng, nộ khí của cường giả Thánh cảnh sao có thể so sánh với người bình thường, nếu đánh nhau, cả đám bọn họ sẽ bị liên lụy mất.



Đúng lúc này, vị đại biểu của Đan Sư Công Hội đột nhiên đứng lên, trước tầm mắt của bao người, đi đến trước mặt ái đồ của Phó Thương Khung, đưa lễ vật mình mang tới.



“Vệ công tử, đây là chút tâm ý của Hồ mỗ, chúc ngươi sinh nhật vui vẻ!”



Phó Thương Khung đích thân nhận lấy, gật đầu cười nói: “Ta thay mặt tiểu đồ đệ đa tạ lễ vật của Hồ huynh.”



Món lễ vật kia là một viên thải đan nhất phẩm, nếu xét về giá trị mà nói, Đan Sư Công Hội quả là hào phóng, thải đan là món hàng rất hiếm có trên thị trường, hơn nữa chỉ có đan sư cấp mười một mới luyện được, mà đan sư cấp mười một ở đại lục Thông Thiên này ít ỏi vô cùng, quả là một món bảo bối vô giá.



Tuy không thấy biểu lộ của nhân vật chính, nhưng có thể khiến Phó Thương Khung hài lòng là đạt được mục đích rồi.



Hồ Tiếu trở lại chỗ ngồi.



Một người đã mở đầu, những người khác cũng không cam lòng yếu thế, mấy thứ như lễ vật ấy mà, phải tự mình giao cho chủ nhân của bữa tiệc mới thể hiện được hết tác dụng của nó, nếu chủ nhân hài lòng, như vậy thì ấn tượng tốt về họ đã được tăng lên, còn nếu không hài lòng, về sau có thể bỏ loại lễ vật này.



Lúc này Du Tiểu Mặc mới nhớ tới, hình như hắn quên chuẩn bị lễ vật rồi.



Lúc trước vội vàng chạy tới địa bàn của gia tộc Xích Huyết để cứu Phong Trì Vân, lúc ấy vẫn chưa cân nhắc liệu có nên tham gia hay không, cho nên hắn quên béng luôn.



Du Tiểu Mặc tranh thủ thời gian ngẫm nghĩ xem trong không gian của mình có thứ gì.



Nhưng món đồ đáng giá nhất trong không gian chính là linh thủy, có điều không thể lấy ra được, bởi vì ở đây có người của gia tộc Xích Huyết, nếu như bị phát hiện ra linh thủy này khác với linh thủy bình thường, chỉ sợ bọn họ không tìm thấy lối rời khỏi Nam Lục luôn quá.



Thứ đáng giá thứ hai là linh đan, nhưng có viên thải đan nhất phẩm của Đan Sư Công Hội, hắn khó mà lấy ra linh đan cấp mười của mình nữa rồi.



Linh thảo cũng không được, nếu làm lễ vật thì phải có linh thảo trên cấp mười mới được, trong ruộng linh thảo của hắn cũng có, chỉ là chu kỳ phát triển của linh thảo cấp mười một quá dài, mà hắn mới trồng mấy tháng trước thôi, cho nên bây giờ vẫn chưa thành thục. Sao có thể dùng một cây linh thảo chưa thành thục làm lễ vật, vậy thì quá thấp kém, có khi còn bị lên án nữa.



Du Tiểu Mặc ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ, phát hiện chẳng đem ra được thứ gì.



Nhìn mọi người chạy tới dâng quà của mình, Du Tiểu Mặc bắt đầu túa mồ hôi lạnh, lặng lẽ nhích tới bên tai Lăng Tiêu, hỏi một câu không ôm mấy hy vọng: “Anh có chuẩn bị lễ vật không?”




Những người chung quanh thốt ra đủ mọi từ ngữ tán thưởng, ngay cả Phó Thương Khung cũng lộ ra nét mặt hơi hài lòng.



Bởi vì Phó Thương Khung vô cùng lo lắng cho an toàn tính mạng của ái đồ, cũng từng phái người đi tìm Kim Sí trùng hoặc Kim Ti giáp, nhưng mãi vẫn chưa có tin tức.



Chủ nhân của món quà Du Chấn Thiên vô cùng bình thản, không hề cảm thấy đau lòng.



Lúc này, đa số đã dâng quà của mình lên, đặc biệt chỉ có Kim Ti giáp và thải đan, món quà của những người khác quá mờ nhạt.



Khi Phó Thương Khung bảo người ta nhận lấy Kim Ti giáp, chuẩn bị tuyên bố yến hội bắt đầu, một vị trưởng lão của gia tộc Xích Huyết đột nhiên đứng lên, thấy mọi người đều chú ý tới mình, vị trưởng lão này mới nhìn về phía bàn Du Tiểu Mặc đang ngồi.



Thấy thế, Du Tiểu Mặc biết rõ gia tộc Xích Huyết đang muốn ra chiêu, hơn nữa còn là chiêu nhằm vào bọn họ, có điều đổi thành người khác mà thôi.



“Em hồi hộp dễ sợ!” Du Tiểu Mặc xoa xoa bàn tay/



Lăng Tiêu yên lặng nhìn hắn một cái, “Khẩn trương cái gì?”



Du Tiểu Mặc nói: “Anh cảm thấy ông già đó sẽ nói gì?”



“Em đoán đi.”



Nghe được hai chữ này, Du Tiểu Mặc ngạc nhiên, quay đầu khiếp sợ nhìn y: “Anh biết?”



Lăng Tiêu nhìn hắn, đầy lo lâu.



Khóe miệng Du Tiểu Mặc giật một cái, cuối cùng quyết định ngậm miệng, trực giác của một người đàn ông đang nói cho hắn biết, nếu nói tiếp, coi chừng khả năng bị đả kích của hắn sẽ vươn lên một tầm cao mới.



Ngay thời điểm hắn đang tự an ủi bản thân, vị trưởng lão kia cũng lên tiếng, đắc ý nói: “Hình như Phó minh chủ đã quên còn có một người chưa đưa lễ vật, chắc hắn phải chuẩn bị một phần lễ trọng lắm, sẽ không khiến lệnh đồ thất vọng.”



Rốt cuộc Du Tiểu Mặc cũng biết cái ánh mắt ‘lo âu’ kia của Lăng Tiêu có ý gì rồi, đó là trắng trợn lo lắng cho chỉ số thông minh của hắn, hắn rất rất muốn nói một câu —— Chỉ số thông minh của em đã âm rồi, đừng lo lắng.