Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 473 : Ba chữ

Ngày đăng: 05:45 19/04/20


“Với tư cách là một trong những cường giả có tên tên Thập Thần Bảng, chắc Lăng Mặc các hạ tất phải chuẩn bị cho Vệ công tử một phần lễ vật cực kỳ đặc biệt, nếu không cũng không cố đợi tới cuối cùng, lão phu rất là hiếu kỳ, không bằng Lăng Mặc các hạ lấy ra cho mọi người mở mang tầm mắt một chút, thế nào?”



Hình như lão già này còn ngại lửa cháy chưa to, vuốt râu tiếp tục đổ dầu vào lửa.



Lúc này, tất cả sự chú ý đã tập trung hết trên người Lăng Tiêu, bọn họ cũng tò mò không biết y sẽ lấy ra loại lễ vật gì.



Đương nhiên, cũng không thiếu người nhìn có vẻ hả hê.



Ai sáng suốt có thể thấy rõ gia tộc Xích Huyết đang cố bới móc Lăng Tiêu.



Đúng là thực lực của y rất mạnh, nhưng không phải mạnh là có tất cả. Hơn nữa Kim Ti giáp đã xuất hiện ngay trước, nếu như lễ vật của y quá kém, chắc chắn sẽ mất mặt, tuy cũng có mấy món quý giá hơn Kim Ti giáp đấy, nhưng làm gì có ai cam lòng lấy ra.



Cho nên đây tuyệt đối là một cái bẫy rập nhằm vào Lăng Tiêu, mặc kệ y có nhảy xuống hay không, gia tộc Xích Huyết đều đạt được mục đích làm y bẽ mặt.



Trước mắt bao người, Lăng Tiêu chậm rãi đứng lên.



Khuôn mặt anh tuấn không hề có chút chấn động, bình tĩnh làm cho người ta cảm thấy quỷ dị, bị cặp mắt như có hai ngọn lửa màu tím cháy rực bên trong nhìn chằm chằm, vị trưởng lão kia bỗng cảm thấy rùng mình.



Đúng lúc này, nam nhân nở nụ cười.



“Chẳng lẽ các hạ đã ‘nhìn’ qua lễ vật của ta, còn biết rõ lễ vật của ta thật sự đặc biệt, vốn định giữ lại sau yến hội mới ‘đưa’ cho Vệ công tử, nhưng nếu các hạ đã nóng lòng muốn nhìn như vậy, cũng được thôi.”



Sắc mặt của lão giả bị nói ngược lại hơi khó chịu, gượng cười: “Các hạ nói đùa, làm sao lão phu lại từng thấy được, chỉ là hiều kỳ về lễ vật đặc biệt mà các hạ nhắc tới thôi.”



Nam nhân lộ ra một nụ cười vui vẻ nghiền ngẫm.



Trong giây lát ấy, lão giả có cảm giác mình bị nhìn xuyên qua, khí thế lập tức thấp xuống.



Du Chấn Thiên đột nhiên hừ lạnh một tiếng, đặt cái ly mới uống được một nửa xuống bàn.
“Ngươi có thể rời đi một lát, đợi lúc yến hội gần kết thúc lại lặng lẽ trở về, vị trưởng lão của ngươi đang bận rộn nói chuyện với người khác, chắc không phát hiện ra đâu.”



“Nhưng mà…” Thanh niên cắn răng, vẫn do dự khó quyết.



Triển Vũ Hiên tiếp tục kích thích hắn: “Ngươi xem, sư huynh của Vệ công tử đã tới, nếu như bị người ta nhìn thấy rồi nói cho Vệ công tử thì…”



Thanh niên ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên thấy Hùng Tiếu đang đi về phía này, không dám chần chừ nữa, “Ta mang sư đệ ra ngoài tránh một chút, làm phiền ngươi ngăn cản giúp ta, đa tạ.”



Giờ phút này, sự chú ý của mọi người vẫn ở bàn chính và bàn của Du Tiểu Mặc, gần như không có mấy ai chú ý tới phía này, cộng thêm có Triển Vũ Hiên che chắn, thanh niên dễ dàng đưa Phong Trì Vân rời khỏi hội trưởng.



Triển Vũ Hiên nhìn theo hướng hai người rời đi, cầm chén rượu che khóe miệng đang nhếch lên vui vẻ, bởi vì thân phận của bọn hắn không đủ, cho nên người ngồi cùng bàn có nghe được đối thoại cũng không sinh nghi.



Dù Ngân Qua rất vội, nhưng để kế hoạch tiến hành trôi chảy, chỉ có thể nhẫn nại đè nén sự xúc động này.



Yến hội tiến hành rất thuận lợi, không ít người đều mượn danh mời rượu để chạy tới chủ vị, nhưng Vệ Bạch không thể uống rượu, cho nên đều bị Phó Thương Khung cản lại.



Tuy Vệ Bạch không biểu lộ gì, nhưng mọi người có thể cảm giác được, hắn cứ thỉnh thoảng lại nhìn về phía Lăng Tiêu.



Du Tiểu Mặc không chú ý tới, đám điểm tâm mà hắn đánh chén lúc trước đã bị tiêu hóa hết, đồ ăn của Thương Minh không tệ, cho nên không giống với người khác, chỉ ăn chút là dừng, Du Tiểu Mặc ăn đến nỗi miệng dính đầy dầu, thiếu chút nữa đã ném cả đũa, dùng tay bốc luôn cho nhanh.



Kết quả là toàn bộ người ngồi cùng bàn đều nhìn hắn.



Cửu Dạ khẽ nhích qua bên cạnh, y không quen người này.



Sau khi yến hội tiến hành được phân nửa, một phần ba bàn tiệc đều rơi vào trong bụng Du Tiểu Mặc, ngoài biểu lộ ghét bỏ cũng có người bị hắn ảnh hưởng, hứng thú ăn uống tăng cao.



Còn ai khác ngoài huynh đệ họ Kiều.