Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 77 : Đối chất

Ngày đăng: 05:39 19/04/20


Trời càng khuya, Du Tiểu Mặc không đợi được Lăng Tiêu trở về đành phải ngủ trước.



Mệt mỏi cả một ngày trời, đầu vừa đụng vào gối không bao lâu, toàn thân đã rã rời ngủ say như chết rồi, Lăng Tiêu trở về lúc nào hắn cũng không biết.



Ngày thứ hai lúc trời còn chưa sáng, Du Tiểu Mặc đã bị một loạt tiếng đập cửa rầm rầm đánh thức, cùng với một tiếng gào vô cùng quen thuộc, làm cho lỗ tai của hắn vang lên ong ong, nhắm mắt lại giơ một tay bịt tai còn lại, ngủ tiếp.



Lăng Tiêu mở to mắt, cúi đầu đã nhìn thấy một đám tóc màu đen mềm mại gối lên ngực y.



Chủ nhân của cái đầu này tối hôm qua còn như bạch tuộc tám chân quấn ở trên người y. Tiếng đập cửa bên ngoài vang dội như tiếng trống, vậy mà hắn vẫn ngủ được như heo chết, Lăng Tiêu nhìn ra phía cửa sổ, trời còn chưa sáng, tối hôm qua cũng ngủ khá trễ, khó trách ngủ say tới vậy.



Lăng Tiêu rón rén chuyển Du Tiểu Mặc sang chỗ khác, xuống giường sau đó lại đem chăn đắp kín người hắn, không có gối ôm ấm áp, thân thể Du Tiểu Mặc vô thức run rẩy một cái, khuôn mặt gần như vùi hết vào trong mắt, một nửa khác còn lộ ra bên ngoài đang đỏ bừng, Lăng Tiêu không kiềm chế được vuốt ve một chút, cảm giác mềm lại làm y thiếu chút nữa đã không buông tay nổi.



Sau khi giúp hắn kéo chăn cho ngay ngắn, Lăng Tiêu tùy tiện vớ lấy một bộ quần áo mới đi ra ngoài mở cửa.



Người gõ cửa là La Hạ, đại khái đã xảy ra chuyện gì trọng đại, vội vàng đến mức trán đầy mồ hôi, lúc Lăng Tiêu mở cửa, tay của La Hạ thiếu chút nữa thì đập vào lồng ngực y, vừa thấy y đi ra, lập tức kích động hô một câu, thiếu chút nữa thì bước bọt phun như mưa phùn.



“Đại sư huynh, có việc lớn không tốt rồi, Khương trưởng lão đã xảy ra chuyện!”



“Ngươi chờ ta.” Sắc mặt Lăng Tiêu hơi thay đổi, ném những lời này lại sau đó lập tức quay vào phòng mặc quần áo.



Vừa đi vào, đã thấy Du Tiểu Mặc vốn nên nằm ngay ngắn trong chăn đã thò một tay ra ngoài, cánh tay trắng nõn nà như ngó sen, nhỏ nhắn như tay con gái, nhìn qua cũng biết hắn chưa từng rèn luyện.


Tiêu trưởng lão còn muốn nói thêm, Thang Phàm đã không nhanh không chậm cắt ngang lời lão: “Đỗ trưởng lão nói rất có đạo lý, thực lực của Lâm Tiếu và Lôi Cự đều không tầm thường, hoàn toàn chính xác có khả năng địch lại Khương trưởng lão, muốn chứng minh họ không liên quan tới vụ án này, chỉ cần hỏi rõ thời điểm Khương trưởng lão mất tích hai người đang ở nơi nào, đang làm gì là đủ.”



“Ta trước.” Lôi Tự đứng ra đầu tiên.



“Khương trưởng lão hẳn là gặp chuyện không may khoảng giờ tuất canh ba, như vậy khoảng thời gian từ giờ tuất đến giờ hợi, ngươi đang ở đâu, có người làm chứng hay không?” Ánh mắt Thang Phàm lạnh lẽo nhìn Lôi Cự, vẫn lạnh nhạt như trước nhưng thoáng chốc đã hóa thành uy áp nhàn nhạt.



Lôi Cự rùng mình, vội nghiêm mặt nói: “Trong khoảng thời gian này trùng hợp ta đang ngồi cùng với mấy vị sư đệ, bọn họ tìm đệ tử để đàm luận về trận đấu ngày mai, mãi cho tới giờ tuất một khắc mới tan cuộc, sau đó ta liền trở về phòng, lúc ấy người ở cùng phòng với ta là Giang Lưu sư đệ cũng ở trong phòng, hắn có thể làm chứng, sau khi ta trở về phòng vẫn một mực ngồi minh tưởng, chưa từng rời khỏi gian phòng nửa bước.”



“Đỗ trưởng lão, làm phiền ngài rồi.” Thang Phàm quay về phía Đỗ Vân Tài gật gật đầu.



Đỗ trưởng lão tuy rằng tiếc nuối không thể xem trò vui nữa, nhưng cũng biết đây là sự việc quan trọng, liền đứng dậy chắp tay về phía Thang Phàm, sau đó rời khỏi đại điện đi tìm Giang Lưu.



“Tiếp theo liền tới phiên Lâm sư điệt rồi.” Ánh mắt Tiêu trưởng lão quăng về phía Lăng Tiêu.



Lăng Tiêu từ lúc đến đây cho tới bây giờ, vẫn luôn tỏ ra biết tròn biết méo, cũng không quá nổi bất, nếu không nhắc tới thì y còn chẳng có cảm giác tồn tại, không hoảng hốt không bối rối, để cho những người vẫn luôn quan sát y không tìm kiếm được chút sơ hở nào.



Lúc nghe được lời của Tiêu Trưởng lão, Lăng Tiêu đứng dậy, nho nhã nói: “Bẩm chưởng môn, khoảng thời gian từ giờ tuất đến giờ hợi, con vẫn ở cùng với Du sư đệ, lúc ấy hắn đang ngồi bên cạnh con luyện đan, hắn có thể làm chứng cho con.”



“Tiêu trưởng lão, làm phiền ngài tìm Du Tiểu Mặc mang tới.” Thang Phàm nói ra.



“Vâng, chưởng môn!” Tiêu trưởng lão đứng dậy chắp tay, hùng dũng bước ra khỏi đại điện, ánh mắt nhìn Lăng Tiêu đầy ẩn ý khó lường.