Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 78 : Cơ hội

Ngày đăng: 05:39 19/04/20


Du Tiểu Mặc còn chưa tỉnh ngủ, cửa phòng đã bị người đạp mạnh kêu ‘Rầm’ một tiếng chói tai.



Chờ hắn sợ tới mức vội vàng bò dậy từ trong chăn, mơ mơ màng màng liền thấy một người trung niên vừa đen vừa cường tráng cằm mọc một đống râu đen sải bước vào như chỗ không người.



“Xin hỏi ngài là…”



“Ngươi chính là tên Du Tiểu Mặc kia?”



Du Tiểu Mặc còn chưa nói hết câu, người trung niên đã duỗi bàn tay khổng lồ của lão nắm chặt cổ áo trước ngực sau đó nâng hắn lên, thanh âm thô ráp như sấm rền mùa đông, có chút khó nghe.



Vừa tỉnh ngủ, đầu còn có chút mơ màng, Du Tiểu Mặc phản ứng chậm nửa nhịp, liền gật đầu.



Tiêu trưởng lão thấy bộ dạng nhu nhược của hắn đã biết rõ người này chẳng có tính uy hiếp gì, cười lạnh một tiếng, “Ta hỏi ngươi, ngày hôm qua khoảng thời gian từ giờ tuất đến giờ hợi, ngươi ở cùng với ai, đang làm cái gì?”



“Ngài… ta sắp không thở nổi.” Du Tiểu Mặc khó thở đến mức cả khuôn mặt đều đỏ bừng, lực tay của người này quá mạnh, Tiêu trưởng lão hừ lạnh một tiếng, lúc này mới buông hắn ra.



Nói tới cái vị Tiêu trưởng lão này, lão vốn tên gọi là Tiêu Sơn, cũng là một nhân vật có tiếng nói trong phái Thiên Tâm.



Tính khí của Tiêu Sơn khá cộc cằn dễ nổi nóng, thậm chí còn không coi ai ra gì hơn Lôi Cự, thường thường lúc nói chuyện nếu không chú ý sẽ đắc tội rất nhiều người, nhưng lão có thể sống yên ổn tới bây giờ, bởi vì lão có một vị sư phụ tốt, đúng là sư bá của Thang Phàm, vị này thì ngay cả trưởng môn đời trước cũng không dám đắc tội.



Lôi Cự cũng bởi vì có cái núi dựa lớn như thế này, cho nên mới dám đối nghịch với Lăng Tiêu.




Tiêu Sơn lấy ra hai tờ giấy trong rương, mở ra xem, con mắt không khỏi mở lớn, tựa hồ không tin nổi, nhưng ở trước mắt bao người lão cũng không thể làm gì, đành phải tiếp tục gọi tên: “Trận đấu thứ nhất đối thủ theo thứ tự là Lâm Tiếu và Lôi Cự, mời hai vị lên đài.”



Khán đài thoáng cái đã yên tĩnh.



Tình huống lần này cũng giống như vòng thứ nhất, chỉ là người rút thăm đã đổi thành Tiêu Sơn, mà chính lão còn rút thăm được Lôi Cự và Lăng Tiêu, việc này có nghĩa là một người sẽ bị loại bỏ ngay từ trận đầu, không thể nào lọt vào bảy vị trí đầu.



Nét mặt của mọi người lập tức trở nên đặc sắc vô cùng, vụ này hay à nha.



Lăng Tiêu suy ngẫm một lát cong cong khóe miệng, thật sự là muốn gì được nấy mà, y còn đang nghĩ tìm cơ hội đập cho Lôi Cự một trận, không nghĩ cơ hội đã tự mình đưa tới cửa rồi, nếu không nắm lấy, vậy thì rất có lỗi với cơ hội mà Tiêu Sơn cho rồi.



Nghĩ vậy, Lăng Tiêu đứng lên, đang định đi lên võ đài đột nhiên cảm giác vạt áo của mình bị kéo một chút, cúi đầu mới thấy Du Tiểu Mặc đang túm lấy vạt áo của y.



“Lăng sư huynh, ngươi phải cẩn thận đó, cái gã Lôi Cự kia nhìn rất to con.” Du Tiểu Mặc thì thầm dặn dò.



Trong mắt Lăng Tiêu hiện lên một chút ấm áp, không kiềm chế được xoa xoa đầu hắn, “Yên tâm, người cần cẩn thận không phải là ta, mà chính là Lôi Cự.”



Lâm Tiếu thực sự chỉ dùng kiếm!



Nhìn bóng lưng của y, khóe miệng Du Tiểu Mặc giật một cái, cái tên tự cao tự đại này, nhưng mà y cũng thực sự có vốn liếng để tự đại như vậy, mặc dù Lôi Cự nhìn rất mạnh, nhưng gã cũng không thể mạnh bằng Khương trưởng lão, mà Lăng Tiêu có thể giết Khương trưởng lão ngon ơ như vậy, một tên Lôi Cự có gì đáng để lo.