Truyền Thuyết Đế Quân

Chương 52 : Tống Ngọc Tình bức bối

Ngày đăng: 10:23 27/06/20

"A!"
Hàn Tuyết cùng Tống Ngọc Tình cơ hồ là đồng thời thốt lên khi trông thấy hắn, khiến cho Phương Hạo Nhiên theo bản năng khẽ rụt người lại, nhưng là ngay sau đó liền trở lại bình thường.
"À, mẫu thân khỏe chứ! Phó Viện trưởng ngài cũng khỏe chứ?"
Phương Hạo Nhiên đồng thời hỏi thăm cả hai.
Hàn Tuyết cũng bất kể còn nhiều người xung quanh, liền tiến lên quan sát hắn một lượt, rồi ôm vào lòng.
"Hoàn hảo! Nhi tử con trở ra là tốt rồi. Dù sao an toàn cũng là trên hết!"
Nàng khẽ động viên, còn tưởng hắn vì gặp nguy hiểm mới trở ra sớm này!
Mà Tống Ngọc Tình, vẻ mặt như định nói gì đó, lại thôi, bèn khẽ khàng:
"Ta còn có việc, không làm phiền nữa!"
Nói rồi liền bước đi.
Hàn Tuyết lúc này còn bận quan tâm đến nhi tử, cũng không chú ý nhiều đến nàng ta. Bất quá, là Phương Hạo Nhiên, thấy Tống Ngọc Tình như vậy, nội tâm liền có chút áy náy. Dù sao, nàng đều đến vì hắn, lại phải yên lặng mà về... thế kia! Cũng thật sự... Phương Hạo Nhiên không đành lòng, thầm nghĩ lát nữa nhất định phải hảo hảo an ủi một chút.
...
"Hừ!"
Đúng như Phương Hạo Nhiên nghĩ, Tống Ngọc Tình giờ này quả thực đang khá là bức bối. Bỏ cả công việc, đến đây đón hắn, lại phải trở về như thế kia. Đừng nói là Phó Viện trưởng nàng, dù là ai cũng không thấy tốt được
"Đáng ghét, tiểu bại hoại! Lần sau cho người đẹp mắt!"
Nàng vừa đi về vừa lẩm bẩm.
...
Về Phần Phương Hạo Nhiên cùng Hàn Tuyết, lúc này đã về đến tiểu viện.
"Nhi tử mau mau đi tắm rồi còn dùng bữa, cũng đã xế chiều rồi"
Hàn Tuyết giục.
"A! Không phải chứ! Vẻ mặt Phương Hạo Nhiên có chút khó khăn.
"Còn sớm mà! Để ta luyện công một lát cũng không muộn."
"Ân! cũng được."
Hàn Tuyết gật đầu.
Phương Hạo Nhiên hì hục một lúc, liền từ trong trữ vật giờ chỉ lấy ra bốn túi nhỏ, bên trong chứa đầy thiết sa
Đây là thứ tốt Phương Hạo Nhiên kiếm được trong bí cảnh. Thiết sa chính là một loại cát rất nặng, nguyên liệu trong luyện khí dùng để gia trì trong lượng của binh khí. Một nắm thiết sa liền có trọng lượng chừng hơn trăm cân, mỗi túi ở đây nặng khoảng năm trăm cân. Mà Phương Hạo Nhiên lấy thứ này, thực chất cũng chả có gì vất vả lắm, chính là nói con rồng kia hốt cả vào trong mấy túi cho hắn. Bên ngoài túi được khắc trận văn giảm trọng lực khiến cho hắn không có một chút cảm giác nào mệt nhọc.
Mà lúc này, ai đó liền có ý nghĩ buộc bốn túi chứa thiết sa vào tứ chi, để luyện tập sức mạnh cùng tốc độ, đây cũng là một phương pháp luyện thể có ghi trong bát cực quyền thức.
Nếu vị tiền nhân sáng tạo nên Bát Cực Quyền biết Phương Hạo Nhiên có ý nghĩ đó, có lẽ sẽ hận không thể gõ vào đầu hắn xem bên trong có gì.
" Luyện tập, phải biết tự lượng sức mình chứ! Dăm chục cân là luyện tập. Gần trăm cân đã là cố sức lắm rồi, chứ đừng nói cả ngàn cân. Chỉ e, vừa đeo lên đã bẹp dí."
Mặc kệ vị tổ tiên kia nghĩ thế nào, Phương Hạo Nhiên chính là đang từ tốn cầm từng túi chứa thiết sa buộc vào hai tay, lại hai chân. Sau khi đã đứng vững, một ý niệm vừa động, liền xóa tan trận văn giảm trọng ở bốn túi.
"Rầm!"
Không có gì ngoài dự đoán, trận văn vừa được xóa bỏ, ngay lập tức Phương Hạo Nhiên liền nằm bẹp dí dưới nền đất.
Đâu chỉ có vậy, hắn gần như là dính luôn ở đó, không thể cựa quậy thân thể dù chỉ một tí, thậm chí đến hô hấp cũng vô cùng khó khăn.
"Ặc!"
Phương Hạo Nhiên thoáng cái ngốc tại chỗ
"Đúng là chơi lớn quá rồi!"
Nhưng đã làm rồi phải chịu. Dù có hối hận cũng đã muộn, bởi bây giờ căn bản là không nhúc nhích được, hắn chỉ có thể gắng gượng.
Cố sức lay động thân thể, không nhúc nhích dù chỉ là một tí.
Bất lực! Hoàn toàn là bất lực. Cảm giác này thực sự rất khó chịu. Phương Hạo Nhiên ghét điều đó. Hắn cứ cố gắng.
Một lần...hai lần...ba lần... mười lần... hai mươi lần... năm mươi lần...
Cả cơ thể Phương Hạo Nhiên mỏi nhừ, vẫn không thể cử động được tí nào, hắn vẫn không bỏ cuộc.
Bảy mươi lần...bảy lăm lần.
Nhích! Cơ thể hắn rốt cuộc đã cử động được, dù chỉ là một ít. Nhưng so với cái cảm giác bất động trong bất lực nãy giờ, thì việc có thể cử động, thực sự là khiến cơ thể thoái mái hơn rất nhiều.
Nó như một động lực kích thích Phương Hạo Nhiên, khiến hắn càng cố gắng.
Chín mươi bảy... chín mươi tám...
Rốt cuộc, sau chín mươi chín lần cố gắng, hắn đã thành công nhấc một tay chống cơ thể mình ngồi dậy.
"Hộc, hộc!"
"Thật, con em nó chứ..."
Phương Hạo Nhiên đến nói cũng không ra hơi nữa rồi, nhưng vẫn cố gắng, chậm rãi, từng chút một đứng dậy, cả cơ thể run lên bần bật, hai chân cũng rung liên hồi. Nhưng, hắn đã thành công!