Tử Bất Ngữ Quái Lực Loạn Thần

Chương 20 : Hồn liệt (trung)

Ngày đăng: 14:39 19/04/20


Xe lửa lung lay rất dữ dội, dọc đường đi Từ Nhàn Thuyền đã tỉnh lại, đầu vô cùng choáng váng. Trong lúc mơ mơ màng màng, cậu chú ý xe lửa vẫn không dừng lại. Cậu gắng gượng mở mắt, chỉ thấy mọi người đang cong cong vẹo vẹo tựa trên ghế mà ngủ.



Cậu kéo kéo khóe miệng, thầm nghĩ những người này thực sự rất lớn gan mà, dưới tình huống này mà còn có thể ngủ được.



Suy nghĩ một hồi, ý thức của cậu bắt đầu lẫn lộn, mơ mơ màng màng lại muốn thiếp đi…Đúng lúc này, một chiếc xe đẩy nhỏ bán cơm xuất hiện trước mắt. Người phụ nữ trung niên mặc đồng phục làm việc đưa một hộp thức ăn nhanh tới trước mặt cậu.



Cậu không cử động, được một khoảng thời gian, mới cười lắc đầu.



Người phụ nữ trung niên đem hộp cơm đặt lại trên xe, đẩy xe tới phía trước. Đầu óc choáng váng của Từ Nhàn Thuyền bắt đầu hoạt động —— Tần Tử Giác bọn họ không phải đang ngủ.



Gác mình và Tần Tử Giác qua một bên không nói tới, ba người còn lại ít nhiều cũng e ngại Quỷ hồn, đặc biệt là Cao Thông, thử hỏi một người bị Từ Nhàn Thuyền tùy tùy tiện tiện dọa một câu đã sợ hãi vô cùng, thì làm sao có thể ngủ say trong tình huống như vậy?



“Xem ra cậu hoàn toàn thanh tỉnh”. Có người đi tới ngồi đối diện với cậu, Từ Nhàn Thuyền giương mắt nhìn, Cao Thông khoanh hai tay trước ngực, “Như vậy cũng tốt, tôi đỡ phải động thủ”.



“Cao Kiệt?”. Từ Nhàn Thuyền yếu ớt hỏi.



“Ừ”. Cao Kiệt tựa lưng vào ghế ngồi, “Các người có phiền toái”.



Từ Nhàn Thuyền cười khổ: “Tôi biết”.



Trên thực tế, chuyện bọn họ đang làm, có chuyện nào mà không phiền phức đâu?



“Lần này không giống”. Cao Kiệt nói, “Thế tử, cậu cũng không lạ gì”.



Từ Nhàn Thuyền nghe vậy thì cả kinh, lập tức ngồi bật dậy. Quả nhiên không biết lúc nào “người” đã ngồi đầy xe.



Thế tử, là người khi còn sống làm nhiều việc ác, khi chết đi hóa thành lệ quỷ quanh quẩn ở nhân gian, không ngừng tìm kiếm người sống để làm con thí cho mình, người bị nó hại chết, sẽ phải đi đến cõi âm để thay nó chịu hình phạt.



Đây là một loại phương thức rất ác độc, một khi đã bắt đầu thì không thể ngừng lại.



Nếu như những thứ đang ngồi trong xe đều là ma quỷ đang tìm kiếm thế thân, vậy thì mấy người bọn cậu ngay cả mảnh vụn cũng không thể lưu lại.



Cao Kiệt giơ tay nhìn đồng hồ: “Thời gian tôi có thể đi ra ngoài không còn bao nhiêu nữa, cậu đã tỉnh, vậy tôi trở về đây”.



“Chờ đã”, Từ Nhàn Thuyền gọi hắn lại, “Có chuyện muốn xác nhận một chút”.



Đầu óc của cậu đang hoạt động với tốc độ cực nhanh, nếu những người ngồi ở đây không phải lệ quỷ, mà là kẻ chết thay thì sao?




Khôn xà của cõi âm gì đó, khi cậu hỏi Tiểu Nam ngọn nguồn xuất hiện, Tiểu Nam trả lời là bức tranh này chứ không phải địa phủ. Rất rõ ràng, bởi vì nguyên nhân gì đó, khôn xà xuất hiện ở dương gian. Nói cách khác, người vẽ bức tranh này, lúc đó đang có mặt tại thôn nhỏ.



Không thể nghi ngờ đây là một tin tức tốt. Còn hơn cái thế giới quỷ muội dưới lòng đất, nơi có ánh sáng có người thì phải nói yên tâm nhiều hơn.



Thế nhưng vấn đề theo đó cũng kéo đến. Diện tích lãnh thổ Trung Quốc mênh mông bát ngát, có biết bao nhiêu thôn trang, mà phù hợp với nội dung bức tranh thì ít nhất cũng hơn mười vạn, nếu điều tra từng bước từng bước thì e rằng có tìm được thì cũng đã chậm.



Mọi người ở đây sứt đầu mẻ trán bận rộn mấy ngày nhưng lại không có chút thu hoạch nào, ngay lúc bản thân hết đường xoay xở, cậu nhận được tín hiệu liên lạc của em họ Úc Điển. Đó là một con hồ điệp rực rỡ sắc màu, là thức thần chuyên dùng của mẹ Úc Điển, khả năng bảo vệ rất yếu, nhưng để dùng làm thư từ qua lại mà nói thì thức thần là một trong những thứ đáng tin cậy nhất. Hồ Điệp đậu ở ngón trên của Từ Nhàn Thuyền rồi hóa thành một viên ngọc lưu ly. Từ trong ngọc lưu ly truyền đến âm thanh hỗn loạn của Úc Điển, có thể biết là nó ghi lại ở trong tình huống rất khẩn cấp.



Úc Điển nhắn lại, nó và bạn nó bị lạc trong núi, rồi lại lạc vào một cái thôn nhỏ, nó phát hiện người trong thôn rất kỳ quái. Trong đền thờ của bọn họ chỉ thờ phụng một bài vị duy nhất, mỗi ngày đều có người đem vào bên trong đó một hộp cống phẩm.



Tình cờ Úc Điển phát hiện được bên trong cái hộp đó có chứa khôn xà!



Nói tới đây ngọc lưu ly bỗng nhiên không có âm thanh nào nữa. Bất luận là xuất phát từ sự lo lắng cho Úc Điển hay là cam kết với Tần Tử Giác, cậu quyết định phải đi đến thôn nhỏ để dò xét đến tận cùng.



Căn cứ vào miêu tả của Úc Điển, thôn nằm ở dưới ngọn núi vô danh thuộc một huyện nhỏ ở phía Bắc. Mà huyện nhỏ này, chính là đích đến lần này của bọn họ —— huyện N.



Chẳng lẽ —— có thứ gì đó muốn ngăn cản bọn họ điều tra?



Trầm tư một hồi, Từ Nhàn Thuyền hỏi Lưu Ái Hà: “Lần sạt lở kia phải dọn dẹp mất bao lâu?”



“Không tới 4 tiếng”.



“Được, chúng ta có 4 tiếng đồng hồ”. Từ Nhàn Thuyền mượn sức của Tần Tử Giác để đứng thẳng dậy, nói: “Như mọi người đã thấy, trên xe lửa ngoại trừ mấy người chúng ta, những thứ khác đều không phải là người. Nếu tôi đoán không sai thì bọn họ đều là những kẻ chết thay. Kẻ chết thay sẽ đi tìm thế thân, cho nên mọi người phải hết sức cẩn thận”.



“Bởi do chết oan, cho nên bọn họ một lần rồi lại một lần ở khắp mọi nơi mà tái diễn lại những việc xảy ra trước khi bọn họ chết đi”. Cậu thở hổn hển rồi lại nói, “Trước khi sạt lở được thu dọn sạch sẽ, bọn họ chưa được tính là đã thực sự tử vong. Vì thế chuyện chúng ta cần làm là trong vòng 4 tiếng này, phải tìm cho được chiếc xe đẩy bán thức ăn, rồi trả lại cái trứng kia, sau đó lấy lại tiền thuộc về dương gian”.



“Như vậy chúng ta có thể rời khỏi sao?”. Hàn Giai Doanh áy náy hỏi.



“Đúng vậy”. Từ Nhàn Thuyền nói chắc chắn.



“Còn phải chú ý gì không?”.



“Đừng chết”.



END 20