Tử Bất Ngữ Quái Lực Loạn Thần

Chương 22 : Kiên đăng (đèn trên vai) (thượng)

Ngày đăng: 14:39 19/04/20


Cao Thông chợt nhớ tới khi còn bé, mẹ đã từng nói với hắn ——



“Dạ hành lộ, mạc hồi đầu, mạc hồi đầu…”(27)



(27) “Dạ hành lộ, mạc hồi đầu, mạc hồi đầu”: Đi đường ban đêm, chớ quay đầu, chớ quay đầu



Vì sao không được quay đầu lại?



Là do trên cơ thể con người có ba ngọn đèn.



Người ta truyền nhau trên cơ thể người có ba ngọn đèn, ngọn đèn thứ nhất nằm trên đỉnh đầu, hai ngọn đèn còn lại nằm hai bên vai. Mẹ hắn nói rằng, đó là dương hỏa trên thân người sống, chỉ cần ba ngọn đèn chiếu sáng rực rỡ, sẽ không có bất cứ thứ gì có thể thương tổn được hắn.



Khi đó hắn còn nhỏ, vẫn thích đuổi theo cái bóng của mình ở dưới ánh đèn đường, vừa nhảy vừa theo sát mẹ. Có một lần hắn phát hiện cái bóng của mình luôn ở phía trước nay đã không thấy đâu, vì vậy hắn la to: “Mình không có bóng!”.



Mẹ quay đầu lại mà quát vào mặt hắn, mắng: “Không được nói bản thân không có bóng! Đó là do ngọn đèn đã đem cái bóng của con giấu ra phía sau”. Bà ôm hắn lên, đặt vào trong lòng, thấp giọng nói: “Con có bóng, con có…”



Khi đó hắn không biết rằng chỉ có ma quỷ mới không có bóng.



Hắn nói: “Con nghe có người gọi tên con”.



Bà ôm chặt lấy hắn, liên tục nói thầm: “Dạ hành lộ, mạc hồi đầu, mạc hồi đầu…”.



Kì thực ở nơi đó có người gọi hắn, hắn chỉ muốn chuyển trọng tâm câu chuyện để giảm bớt căng thẳng của mẹ.



“Tiểu Thông, con nhớ kỹ, thời điểm đi đường vào ban đêm, nếu có người gọi tên của con, nghìn vạn lần không được quay đầu lại”.



Bởi vì nếu như con quay lại, ngọn đèn trên vai sẽ tắt. Đã không còn đèn, người sẽ bị quỷ chiêu hồn.



Dạ hành lộ, mạc hồi đầu, mạc hồi đầu…







Sau khi trốn ra khỏi chiếc xe lửa kinh hoàng kia, bọn họ chạy như điên, đợi đến khi lấy lại tinh thần, bọn họ mới phát hiện cả đám đã bị mất phương hướng trong đêm tối.


Trên thân người sống có dương khí, mà loại “dương khí” này có năng lực xua đuổi ma quỷ, “dương khí” tập trung ở trán và hai bên vai, ở trong mắt của Quỷ hồn, nó như là ba ngọn đèn sáng, có thể dẫn đường cho người không đi đến chỗ nguy hiểm.



Thông thường “dương hỏa” trên người nữ giới yếu hơn nam giới một chút, “dương hỏa” của người già trẻ nhỏ sẽ yếu hơn thanh niên trai tráng một chút, “dương hỏa” của người bệnh và người sắp chết nếu so với người khỏe mạnh thì yếu hơn rất nhiều, “ngọn đèn” trên người bọn họ tựa như ngọn nến sắp tắt, rất dễ tạo cơ hội cho cô hồn dã quỷ thừa dịp đó mà chiếm lấy.



Hiện tượng của Lưu Ái Hà, trong tiếng địa phương ở vùng nông thôn thành phố Z gọi là “Quỷ câu hồn”, kỳ thực cùng với “Quỷ đả tường” cũng không khác biệt lắm. Người đi đường vào ban đêm, nhất là ở những chỗ vắng vẻ rất dễ gặp phải “Quỷ đả tường”, người bình thường vào lúc này sẽ bắt đầu sợ hãi, nôn nóng, bất an,…tinh thần có xu hướng sụp đổ. Mà thường thường vào lúc này, ma quỷ tìm kiếm thế thân sẽ bắt chước theo một giọng nói quen thuộc với người đó rồi ở phía sau mà kêu to. Mục đích chính là làm cho người đó quay lại. Khi người đó đã quay lại, “đèn” trên vai sẽ tắt, quỷ có thể chiếm lấy người.



Trong ấn tượng của Từ Nhàn Thuyền, “Quỷ câu hồn” không phải là một phương thức lợi hại, nhưng lại là một trong những phương thức hại chết rất nhiều người. Rất dễ nhận thấy Lưu Ái Hà đã bị gọi và chị ta đã quay đầu lại. “Đèn” trên vai tắt, người bị khống chế, nếu như không phải Hàn Giai Doanh phát hiện sớm, khả năng là chị ta đã tự giết chết mình.



Thật ra phương pháp phá giải “Quỷ câu hồn” rất đơn giản, Từ Nhàn Thuyền đi tới, năm ngón tay chụm lại, bắt đầu từ trán Lưu Ái Hà, dùng sức mà chải đi lên. Động tác của cậu cực nhanh, chải ba lần, ánh mắt Lưu Ái Hà dần dần lấy lại tiêu cự.



“Có chuyện gì thế?”. Lưu Ái Hà thấy Tần Tử Giác đang nắm chặt lấy tay mình, kì lạ hỏi.



Cô nhớ là mình đang kiểm tra vết thương ở chân Hàn Giai Doanh, rồi nghe được một ít âm thanh…Sau đó, giống như cái gì cũng không biết.



Đúng rồi! Giọng nói kia! Cô nghe được giọng nói của con mình!



“Đó là ‘Quỷ câu hồn’”. Từ Nhàn Thuyền vỗ vỗ tay Tần Tử Giác, ra hiệu cho y buông ra, giải thích: “Vừa gọi chị không phải là người, mà là quỷ”.



“Hả?”



“Ở trong rừng núi hoang vu, nếu nghe có người gọi thì ngàn vạn lần không được quay lại”.



“Tôi vừa mới……”



“Không sao rồi”. Từ Nhàn Thuyền giống như xoa dịu mà cười cười.



Trán của Lưu Ái Hà ửng hồng, đó là do kết quả ra sức rất mạnh của Từ Nhàn Thuyền. “Đèn” trên vai phải của chị ta đã tắt, cho nên Từ Nhàn Thuyền chỉ còn nghĩ cách làm cho “ngọn đèn” trên trán sáng rực hơn.







Bước vài bước, Cao Thông lấy tay đè lại trán của mình, dùng sức mà chải lên ba lần…



END 22