Tử Bất Ngữ Quái Lực Loạn Thần

Chương 27 : Hắc thủ ấn (dấu bàn tay đen) (thượng)

Ngày đăng: 14:39 19/04/20


Chập tối mùa hè oi bức, Cổ lão gia tựa vào tảng đá trước cửa nhà hút thuốc, tẩu thuốc làm từ tre nên rất nhẹ, đi đâu Cổ lão gia cũng mang theo. Thậm chí sáng sớm thức dậy, chuyện đầu tiên Cổ lão gia làm không phải đánh răng rửa mặt mà là cầm tẩu thuốc kéo một hơi.



Ông nheo mắt nhìn ánh nắng sắp tắt dần, bàn tay gầy nhúm rút từng sợi từng sợi thuốc lá màu vàng đồng rồi vò nặn trong tay, biểu tình có chút nặng trĩu. Thân của tẩu thuốc màu đỏ tím, phía trên là miệng tẩu thuốc tựa hồ đã dùng rất lâu, bị khói thuốc hun tới không còn màu sắc ban đầu. Cổ lão gia phun ra một hơi khói, thoải mái ngẩng đầu lên, khẽ ngâm nga một lão điệu(32) mà chỉ có những người già như ông mới biết được.



(32)Lão điệu: Một loại hình hí khúc ở tỉnh Hà Nam, Trung Quốc.



Khói trắng lượn lờ, tản đi, bay tới đoàn người phía xa. Ở phía trước, con chó Đại Hoàng sủa lên điên cuồng, Cổ lão gia đứng lên.



“Ông ơi, ông có thể cho chúng cháu xin chút nước và đồ ăn được không?”. Một cô gái trong đoàn người lên tiếng hỏi, cô nằm trên lưng một nam nhân gầy gò, chân không mang giày, “Chúng cháu đến đây du lịch, trên đường không cẩn thận nên đã đánh mất hành lí”.



Cổ lão gia cho Đại Hoàng đang gầm gè một đạp, chậm rãi rít một hơi thuốc.



Cô gái cười lên, giọng nói mềm hơn: “Trên người chúng cháu không có tiền, thế nhưng còn có mấy cái điện thoại di động, ông xem trước tiên có thể sắp xếp cho chúng cháu một chút, khi chúng cháu quay về sẽ bảo người mang tiền đến đây”.



Lão gia tử đánh giá đám người trước mặt, chật vật và chật vật nhưng phong thái vẫn còn, vừa nhìn đã biết là người thành phố, về mặt tiền nong chắc chắn sẽ không keo kiệt. Chỉ là…Ông đưa mắt nhìn người nam nhân ở phía sau —— cậu ta thiếu mất một lỗ tai, xung quanh cổ áo đều là vết máu.



Chẳng lẽ đám người này thua cuộc khi giao đấu với kẻ ác nên chạy đến đây lánh nạn sao?



“Không có chuyện gì nghiêm trọng cả, xe của chúng cháu bị lật giữa đường, người bạn này bị cửa sổ cắt mất một cái lỗ tai”. Trong đám người có một gã thanh niên trẻ tuổi đi ra, híp mắt cười nói. Gương mặt tươi cười vô cùng thuận mắt, Cổ lão gia suy nghĩ một chút rồi cao giọng gọi cháu trai nhà mình.



Đây là một thôn nhỏ nằm ngoài vùng ven của thành phố X, đi tiếp ra bên ngoài sẽ nhìn thấy núi non hoang dã. Nhà trong thôn cũng không khá lắm, đa số là dựng từ gỗ. Giữa cánh đồng trải dài, vài người tụm ba tụm năm làm công việc đồng áng. Cháu trai của Cổ lão gia là Cổ Tiểu Nhị dẫn bọn họ đi vào trong thôn, dọc đường đi giới thiệu đơn giản: “Qua mảnh ruộng này là tới nhà của em, nhìn thấy cái kia không? Cái nóc nhà màu đỏ đó. Ba em ở trong thành phố, ở nhà chỉ có em, mẹ và cô nên còn dư rất nhiều phòng”.



“Em không sống với ông nội sao?”. Cao Thông hỏi.



Cảnh phục trên người hắn làm cho Cổ Tiểu Nhị mới chừng mười tuổi cảm thấy sợ, nhưng vẫn trả lời: “Ông nội không muốn ở cùng”.



Trên tivi nói không phụng dưỡng người già là phạm pháp, chú cảnh sát tới bắt gia đình nó sao? Nghĩ tới mình và ba mẹ có thể bị bắt lại, Cổ Tiểu Nhị vội vàng giải thích: “Ông nội em đã ở đầu thôn mười mấy năm nay. Mẹ em nói, khi bà chưa gả vào nhà thì ông nội đã dọn ra ngoài ở rồi”.



“A?”. Nghe nó nói như vậy, Từ Nhàn Thuyền sinh ra hứng thú, “Tại sao vậy?”



“Em cũng không biết”. Cổ Tiểu Nhị cúi đầu, “Mẹ nói ông nội chỉ về nhà đúng hai lần, một lần là ba em và mẹ em lấy nhau, một lần là lúc em sinh ra”.



“Quan hệ giữa ông nội nhóc và người trong thôn không tốt sao?”. Hàn Giai Doanh nằm trên lưng Cao Thông, hào hứng hỏi.




Dương Diệp lập tức há miệng thở hắt ra, cảm kích nhìn đối phương nở nụ cười.



“Mau ngủ đi, anh mệt mỏi rồi”. Từ Nhàn Thuyền nói. Thanh âm của cậu dường như mang theo ma lực, Dương Diệp dần dần an tâm, mệt mỏi ngã xuống giường.



Cốc, cốc, cốc. Có người gõ cửa.



Từ Nhàn Thuyền đè lại Dương Diệp muốn đứng lên, cậu cất cao giọng hỏi: “Ai đó?”.



“Là em, Cổ Tiểu Nhị”. Âm thanh của Cổ Tiểu Nhị từ ngoài truyền đến.



“Có chuyện gì sao?”



“À. Mẹ em nhắc mọi người là nếu buổi tối nghe được âm thanh thì đừng nên mở cửa”.



Từ Nhàn Thuyền và Dương Diệp liếc mắt nhìn nhau, cậu xuống giường, đứng ở cửa hỏi vọng ra: “Âm thanh gì?”.



“Cô em”. Cổ Tiểu Nhị có chút ảo não nói, “Mẹ em nói cô bị bệnh, buổi tối thường sẽ quậy phá ầm ĩ, các anh ngàn vạn lần đừng có đi ra”.



“Cô của nhóc sẽ làm người khác bị thương sao?”. Từ Nhàn Thuyền tựa đầu trên cửa, tựa như đang suy tư gì đó.



“Em không biết, cho tới bây giờ em vẫn không dám đi ra ngoài”. Cổ Tiểu Nhị thành thật nói.



“Được rồi, tụi anh đã biết”.



“Vậy các anh nghỉ ngơi đi, em đi nói cho những người khác”.



Nghe tiếng bước chân Cổ Tiểu Nhị dần dần đi xa, Từ Nhàn Thuyền thở dài. Cậu vốn cho là có thể an tâm nghỉ ngơi một đêm, ai ngờ đêm nay đã định trước là một đêm không ngủ.



Tối nay, rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì?



END 27