Tử Bất Ngữ Quái Lực Loạn Thần

Chương 28 : Hắc thủ ấn (dấu bàn tay đen) (trung)

Ngày đăng: 14:39 19/04/20


Cao Thông lăn qua lăn lại trên giường gỗ nhỏ nằm sát tường, hắn vẫn không ngủ được.



Hắn cảm nhận được một tầm nhìn, trong một khắc chủ nhân của tầm nhìn không ngừng nhìn chăm chú vào hắn. Hắn nhắm chặt hai mắt, trong đầu bắt đầu tưởng tượng. Có lẽ là một nữ quỷ, mặc quần dài màu trắng, tóc dài che cả gương mặt, chỉ lộ ra một con mắt trắng đen rõ ràng…Có lẽ là một đứa bé, chân trần xuyên tường đi vào phòng hắn, cười hì hì nắm tóc của hắn…



Cao Thông nắm chặt tấm chăn mỏng trên người, mặt hắn đối diện với cửa, hắn nghĩ có thể lúc này có một thứ gì đó đứng ở đầu giường lẳng lặng nhìn hắn? Có thể…hay là nữ quỷ đáng sợ kia, nó ngồi xổm ở đầu giường, cằm đặt trên mép giường đối diện với hắn, lộ ra hàm răng trắng hếu.



Hoặc giả là đứa trẻ con khi nãy, biết đâu lúc này nó nằm ở sau lưng hắn, cánh tay lạnh như băng từ trong vách tường vươn tới ôm lấy hắn, mỉm cười áp đầu vào lưng hắn…



Hàng loạt ý tưởng kinh khủng tràn vào đầu óc, Cao Thông cấp tốc kéo cái chăn mỏng che lại đầu, gắt gao bao bọc lấy toàn thân. Cả người nóng nực đổ mồ hôi, ngay cả một cử động nhỏ hắn cũng không dám, hắn nghĩ miễn là trong chăn thì sẽ an toàn, chỉ cần thân thể không lộ ra bên ngoài thì sẽ không có thứ gì thương tổn được hắn. Hô hấp bắt đầu khó khăn, hắn kiên trì nhưng chẳng qua đã quá mệt mỏi, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.







“Nguyệt nhi ảnh, hoa trung ánh, đa nương kiến liễu tiếu ngâm ngâm. Tử yên can, hỏa nhi quang, đường thượng nhất oản vô đầu thang. Đầu tại na lý? Đầu tại na lý? Hắc thủ ấn, yếu nhĩ mệnh…Hì hì, hì hì…”.



Có người cất tiếng hát.



Cao Thông tỉnh lại, nghe thấy ca từ đầy u ám thì vô cùng sợ hãi. Đây là người cô mắc bệnh mà Cổ Tiểu Nhị nói sao? Đang muốn đứng lên đóng cửa chặt một chút, hắn đột nhiên cảm thấy có vật gì đó rất nặng đè lên cơ thể mình, phảng phất là một vật thể vô hình, ép tới hắn không thở nổi. Muốn mở miệng gọi nhưng không được, muốn động cũng không động được.



Quỷ áp sàng?



Ý nghĩ này lập tức xông ra, Cao Thông sợ hãi vô cùng, ở trong lòng vội vã dùng lý luận khoa học trấn an bản thân. Hắn từng nghe nói qua, khi một người đột nhiên tỉnh lại từ trong mộng, đại não ở trung khu thần kinh đã tỉnh, nhưng trung khu thần kinh chi phối cơ thể vẫn chưa hoàn toàn thức tỉnh, cơ thể không theo kịp đại não, cho nên tuy rằng đầu óc đã thanh tỉnh nhưng cơ thể vẫn không có cách nào cử động.



Đúng rồi, đúng rồi, chính là cái lý do này. Đây chỉ là một hiện tượng sinh lý bình thường, không hề có quan hệ tới ma quỷ. Đúng vậy, đây không phải là quỷ, không phải quỷ, không phải, tuyệt đối không phải…



Tiếng hát vẫn còn tiếp tục, tựa như ở ngay bên tai hắn. Giọng hát kia không ngừng cười, vừa cười vừa hát, hắc thủ ấn, yếu nhĩ mệnh. Hắc thủ ấn, yếu nhĩ mệnh(33).



(33) “Hắc thủ ấn, yếu nhĩ mệnh”: Dấu bàn tay đen, muốn mạng ngươi.




“Anh không chú ý đến sao? Ông nội của Cổ Tiểu Nhị, khi đó ông ấy cầm trên tay tẩu thuốc tử trúc”(34)



(34) Tử trúc: Tử là tím, trúc là cây trúc.



Vậy thì sao?



“Được rồi”. Từ Nhàn Thuyền đầu hàng, “Theo suy nghĩ của anh, phải chăng có người muốn mượn bài hát này nhắc nhở chúng ta điều gì hay không?”.



Tỷ như người cô chưa bao giờ lộ diện kia?



Nếu như cô là người biết chân tướng…Tần Tử Giác chăm chú tự hỏi.



Câu đầu tiên tạm thời không có vấn đề gì, chẳng qua ý tứ câu thứ hai rất rõ ràng. Tử yên can, chính là tẩu thuốc tử trúc, hỏa nhi quang có thể lí giải là ánh lửa ngút trời. Giả thiết “tử yên can” là chỉ ông Cổ, vậy có nên hiểu thành ông ấy là người làm nên ánh lửa ngút trời?



Suy nghĩ của Từ Nhàn Thuyền và y không mưu mà hợp, tiếp tục phân tích: “Đường thượng nhất oản vô đầu thang, có thể lý giải là có ai đó giết người rồi chặt đứt đầu thi thể, bộ phận còn lại thì làm thành canh…liên hệ với sáu chữ ở trên thì cố sự hẳn là như vầy: Có kẻ phóng hỏa ngôi nhà, bị người khác nhìn thấy. Vì vậy kẻ phóng hỏa trở thành kẻ giết người”.



Phải chăng sự thật là như thế này?



“Tôi nghĩ còn cần phải xác nhận một chút”. Từ Nhàn Thuyền xoa xoa đôi mắt đau buốt của mình, cười híp mắt nói.



END 28



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ….chương này cho ra rất nhiều đầu mối….hẳn là cách chân tướng không còn xa…..



P/S: ta quả nhiên không thích hợp viết câu đố…OTL…