Tử Bất Ngữ Quái Lực Loạn Thần

Chương 29 : Hắc thủ ấn (hạ)

Ngày đăng: 14:39 19/04/20


Bạn biết không?. Người ở quê tôi thuật lại như vầy. Thuật rằng tay chân người nào để lộ ra ngoài giường thì sẽ bị quỷ kéo đi. Chúng nó chờ bên giường của bạn, chờ bạn đang ngủ, ngay thời điểm bạn không hề đề phòng chúng nó sẽ kéo bạn đi.



Cao Thông co người trên chiếc giường nhỏ, nhớ lại lời bạn học hồi cao trung. Sáng sớm Dương Diệp đã tự mình đi tới trung tâm y tế, Từ Nhàn Thuyền đi ra ngoài, những người khác đều trở về phòng. Hắn không dám đứng ở tầng 1 vì nơi đó có người “cô” khiến cho hắn thấy rất bất an. Không tìm được Dương Diệp và Từ Nhàn Thuyền, lại không dám theo Tần Tử Giác, vừa không tiện ở cùng một chỗ với mấy người nữ giới kia, cho nên hắn chỉ có thể trở lại phòng mình.



Tuy rằng nằm nghỉ nhưng thần kinh của hắn vô cùng căng thẳng. Hắn ở đang ở trong trạng thái nôn nóng, mâu thuẫn —— hắn không dám đóng cửa. Hắn thủy chung cảm thấy có một ánh mắt trong căn phòng này, nếu lúc này hắn bị nhốt lại bên trong căn phòng nhỏ thì hắn quả đoán là hắn đã tự mình hại mình. Nhưng đồng thời hắn cũng không dám mở cửa, bởi vì hắn sợ vạn nhất mình đang ngủ, người “cô” ở lầu dưới sẽ xông vào.



Hắn nằm ở trên giường, dùng chăn bọc lại cả người, hai mắt mở to gắt gao nhìn chằm chằm ra cửa.



“Nguyệt nhi ảnh, hoa trung ánh, đa nương kiến liễu tiếu ngâm ngâm. Tử yên can, hỏa nhi quang, đường thượng nhất oản vô đầu thang. Đầu tại na lý? Đầu tại na lý?(35) Hắc thủ ấn, yếu nhĩ mệnh…”.



(35) “Đầu tại na lý? Đầu tại na lý?”: Đầu ở nơi nào? Đầu ở nơi nào?



“Ai đó?!”. Cao Thông hét lớn.



“Đầu ở nơi nào? Đầu ở nơi nào?”.



Cao Thông từ từ ngồi dậy —— cùng lắm thì đồng vu quy tận! Hắn nghĩ thầm.



“Đầu ở chỗ này. Đầu ở chỗ này”. Cái âm thanh kia nói, “Hì hì, đầu ở chỗ này, hì hì, ở chỗ này”.



Đi theo âm thanh này, Cao Thông ra khỏi phòng.



Âm thanh vui cười xuyên qua cánh cửa phòng bên cạnh, là phòng Cổ Tiểu Nhị. Cao Thông do dự một hồi, khẽ đẩy cửa đi vào. Trong phòng bày biện rất đơn giản, một cái giường đơn, một cái bàn và một cái ghế dựa. Trừ những cái đó ra, còn có một tủ sách lớn đến khoa trương. Sỡ dĩ nói tủ sách lớn đến khoa trương là vì nó cao đụng đến trần nhà. Nhiều năm kinh nghiệm phá án khiến Cao Thông cảm thấy không thích hợp. Vì vậy hắn cẩn thận khóa cửa lại, thử đẩy một cái. May mà bên trong tủ không có nhiều sách, làm từ gỗ nên khá nhẹ, Cao Thông không dùng khí lực quá lớn, cẩn thận từng li từng tí mà đẩy ra. Quả nhiên, có một chiếc thang dây rũ xuống từ phía sau bức tường.



Cái thang kéo dài từ cái lỗ hình vuông trên bức tường, lỗ hổng không lớn, vừa đủ một người nằm bò mà đi. Cao Thông ngẩng đầu nuốt nước bọt, cẩn thận bò lên.



Cái lỗ không hề sâu, vừa bò một chút thì đã thấy đích. Ở trong này tối đen, không có một chút ánh sáng, Cao Thông chật vật móc ra chuỗi chìa khóa trong túi. Cái khâu chìa khóa có treo một cái đèn nhỏ, Cao Thông lần mò tìm kiếm, tiếng va chạm leng keng quang quẩn trong không gian vừa tối lại vừa nhỏ, làm kẻ khác rợn cả tóc gáy.



Rốt cuộc Cao Thông cũng tìm được. Hắn đè cái nút, một luồng sáng rọi thẳng về phía trước.



Nương theo ánh sáng hắn nhìn thấy cách chỗ hắn vài cm có một, cái, đầu.



Chính xác mà nói là một cái hộp sọ của con người, chỉ là bên ngoài được dán giấy, vẽ lên ngũ quan khiến nó thoạt nhìn tựa như là một cái đầu người. Cái ót của “đầu người” hướng về phía trước, giống như một người nằm úp sấp trên mặt đất rồi bị chặt đứt đầu. Nó nhòm ngó căn phòng phía dưới. Mà nơi nó “nhìn chăm chú” vừa vặn là giường của Cao Thông.



Nguyên lai đây là ánh mắt.


Vậy thì nếu hỏi thì hỏi ai?



Người cô kia!



Vì sao?



Bởi vì cô ta là người hát bài hát này.



Hai người liếc mắt nhìn nhau rồi cùng đi xuống lầu.







Đây là…Cổ Tiểu Nhị?



Tần Tử Giác và Từ Nhàn Thuyền nhẹ nhàng đi xuống lầu một, Từ Nhàn Thuyền chẳng biết từ đâu lấy ra một cái kẹp màu đen, đưa vào trong ổ khóa gian phòng bên trái vặn một cái, cửa phòng mở ra.



Chỉ là bọn họ trăm triệu không thể ngờ, người ở bên trong lại là Cổ Tiểu Nhị! Nó vô thanh vô tức nằm ở trên giường cây, tựa như một búp bê vải rách nát.



Hai người tiến tới kiểm tra tình trạng của Cổ Tiểu Nhị, đúng lúc đó, cửa phía sau “Thịch” một tiếng đóng lại.



Lộp cộp. Có người khóa cửa bên ngoài.



“Các người không nên nhiều chuyện như vậy…”. Ngoài cửa truyền đến tiếng thở dài của “Cổ Tiểu Nhị”.



Phải nghĩ biện pháp đi ra ngoài! Hai người lập tức hành động, nhưng mà qua một hồi đập gõ, bọn họ bất đắc dĩ phát hiện ngoài trừ cửa chính thì không có đường nào khác. Hai người bèn thử phá cửa, nhưng bất kể bọn họ làm như thế nào, cánh cửa kia một chút cũng không dao động.



Bọn họ đành chịu mà dừng lại, không thể làm gì khác hơn là dựa vào cạnh giường để lấy lại sức. “Cổ Tiểu Nhị” trên giường vẫn còn hô hấp, đồng thời còn rất thông thuận, xem ra giống như đang ngủ vậy. Từ Nhàn Thuyền nâng cằm nhìn nó, thấy cổ họng nó nhô lên một chút.



“Tần Tử Giác”.



“Nói”.



“Anh có từng chú ý tới Cổ Tiểu Nhị, ý tôi là Cổ Tiểu Nhị bên ngoài kia, nó có hầu kết hay không?”



END 29