Tử Bất Ngữ Quái Lực Loạn Thần

Chương 30 : Tử nhân bổn(36) (thượng)

Ngày đăng: 14:39 19/04/20


(36) Tử nhân bổn: Tử nhân: người chết, bổn: ngốc nghếch, đần độn.



Cổ lão gia rửa sạch tôm và đang chuẩn bị cho vào chảo dầu. Có người gõ cửa, ông bực mình mắng nhỏ một tiếng rồi đi ra mở cửa. Đứng ở ngoài cửa là hai người thanh niên, một thấp một cao. Người cao thiếu mất một lỗ tai, người thấp thì mặc cảnh phục. Ông nhận ra đây là hai trong những người khách đang ở nhờ nhà ông.



“Có chuyện gì thì nói nhanh, tôi còn phải nấu cơm”. Cổ lão gia lớn tiếng nói.



“Hoa Tri Viễn?”. Người cảnh quan có vóc dáng thấp lên tiếng.



Nhãn thần Cổ lão gia biến hóa, đôi mắt đầy minh bạch của viên cảnh quan đã làm cho ông hiểu có nhiều lời cũng vô ích.



Viên cảnh quan đẩy Cổ lão gia qua một bên rồi ngông nghênh đi vào nhà: “Thú nhận đi”.



Cổ lão gia, hiện tại phải gọi là Hoa Tri Viễn, ông lau mặt rồi bắt đầu tự thuật ——



“Tôi và Cổ Nghị lớn lên cùng nhau. Hắn vốn là người trong thôn, tôi và mẹ đến từ thành phố X. Mẹ tôi là vợ nhỏ của ba tôi, vì sinh ra con trai nên bị vợ cả dồn ép đến nông thôn. May là đất thôn này là của ba tôi cho nên mẹ con chúng tôi cũng không khổ cực lắm. Mẹ tôi mới đến đã được Cổ gia giúp đỡ rất nhiều, lâu ngày, tôi và Cổ Nghị cũng trở thành bạn bè. Hắn là người rất tốt, nhiệt tình, thiện lương, người trong thôn đều thích hắn. Trái lại mọi người đều nói tôi là đứa nhỏ vừa lầm lì vừa u ám. Cả đời của tôi chỉ có hắn là bạn”.



“Vậy ông…”. Dương Diệp đang đi trên đường thì bị Cao Thông chộp lại, còn chưa hiểu sự tình thì đã biết Cổ lão gia không phải là Cổ lão gia mà là Hoa Tri Viễn, Dương Diệp khó tránh nổi lên lòng hiếu kỳ.


Cửa bị đạp ra một cách thô bạo, Dương Diệp trợn mắt há mồm nhìn hai người trong phòng —— Tần Tử Giác và Từ Nhàn Thuyền cư nhiên dựa sát vào nhau mà ngủ.



Cái này là loại thần kinh nào đây! Dương Diệp khổ não đỡ trán, Cao Kiệt trực tiếp bước lên giẫm một cái.



Từ Nhàn Thuyền rốt cuộc bị đánh thức, cậu dụi dụi hai mắt, ngáp một cái, mềm nhũn dựa trên người của Tần Tử Giác mà nói: “Ơ, Kiệt ca”.



Cao Kiệt chú ý tới đầu tiên chính là ánh mắt của Tần Tử Giác, thanh tỉnh, lạnh lùng, hoàn toàn không phải bộ dáng người vừa mới ngủ dậy.



Giả bộ ngủ sao? Hắn ném tới ánh mắt tự tiếu phi tiếu.



Ngươi quản ta. Y ném trả ánh mắt kiêu ngạo.



“Cậu có biết hay không”. Cao Kiệt chuyển ánh mắt tới bên người Từ Nhàn Thuyền, “Người chết, rất là ngu”.



Từ Nhàn Thuyền luống cuống tay chân tiếp lấy người ngã xuống, dở khóc dở cười nói thầm: “Không nên lần nào cũng bất tỉnh trên người tôi a, Cao cảnh quan…”.



END 30