Tử Bất Ngữ Quái Lực Loạn Thần

Chương 31 : Tử nhân bổn (người chết ngu ngốc) (trung)

Ngày đăng: 14:39 19/04/20


Trong phương ngữ của thành phố Z, khi muốn nói một người ngu ngốc thì còn phải thêm một từ —— tử nhân.



Tử nhân, kỳ thực rất ngu ngốc.



Làm sao không phải chứ? Họ không hiểu thể nào là buông bỏ, một khắc trước khi chết vẫn còn chấp niệm, không biết suy xét, lại không biết lĩnh ngộ. Theo một loại ý nghĩa nào đó, tử nhân so với ma quỷ còn đáng sợ hơn. Quỷ hồn âm ngoan, tinh quái giảo hoạt, nhưng chúng nó đều biết xem xét thời thế. Chúng nó rất thông minh, biết ẩn tránh và chạy thoát khi gặp phải nguy hiểm, nhưng tử nhân lại không giống như thế. Họ tựa như một cái máy, bấm phím lệnh, sau đó hết sức chấp hành, không hoàn thành nhiệm vụ thì quyết không bỏ qua.



Tử nhân bổn là một từ rất nghiêm trọng. Trong trí nhớ của Dương Diệp, cha nuôi chỉ mắng hắn hai lần như vậy, mà mỗi lần đều là rất tức giận mới nói ra. Nghĩ đến cha nuôi lúc sinh tiền, Dương Diệp vẫn còn rất đau buồn. Nhưng hắn nhanh chóng đè xuống tâm tình, đem đầu đuôi gốc ngọn sự tình của Hoa Tri Viễn nói lại, ngay cả thần tình động tác của Hoa Tri Viễn cũng mô phỏng lại.



Sau khi nghe xong, Từ Nhàn Thuyền đăm chiêu —— “chân tướng” trong miệng Hoa Tri Viễn, chợt nghe thì rất hợp tình hợp lý, nhưng nếu cân nhắc kỹ lại, thật ra vẫn còn sơ hở. Hoa Tri Viễn giết Cổ Nghị, từ nay về sau thay thế thân phận Cổ Nghị, cũng chính vì nguyên nhân này nên Hoa Tri Viễn phải che dấu mình, tránh xa mọi người. Nếu là cố ý giấu diếm thì người ngoài thực sự không có cách nào biết được, nhưng qua thời gian lâu như vậy, lẽ nào người nhà không hoài nghi chút nào hay sao?



Hơn nữa vợ của Cổ Nghị là Vương Liên Hoa, cô ta thấy chồng mình đã quá lâu mà vẫn chưa thành công, chẳng nhẽ thực sự mồi lửa sao? Cô ta chưa bao giờ nghĩ tới việc mở cửa để nhìn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì sao? Sau đó phát hiện chồng mình đã chết, cô ta cũng không làm gì cả? Thông thường khi gặp phải sự tình này, phản ứng đầu tiên của người bình thường là sẽ đi tìm Hoa Tri Viễn, Vương Liên Hoa chẳng những không làm vậy, trái lại còn thầm chấp nhận Hoa Tri Viễn thế chỗ Cổ Nghị? Làm sao có thể như vậy!



Trừ phi ở giữa vẫn còn xảy ra những chuyện khác.



Cao Thông vẫn đang bất tỉnh, hắn bị Từ Nhàn Thuyền ném tới bên cạnh Cổ Tiểu Nhị, không hề có dấu hiệu tỉnh lại.



Cho dù tỉnh lại cũng vô ích, Từ Nhàn Thuyền đưa tay chọt chọt má Cao Thông, tỉnh dậy cũng không phải Cao Kiệt…Nói đến Cao Kiệt, câu nói “Người chết rất ngu ngốc” trước khi ngất xỉu là có ý gì?



Từ Nhàn Thuyền quanh năm ở tại Quỷ môn quan, đối với khí tức ma quỷ rất quen thuộc, vô luận là quỷ mị hay tinh quái, chúng nó có suy nghĩ, có hành động cho nên có “khí tức”. Vạn vật trên thế gian chỉ cần có “khí tức” là có thể cảm giác được. Thế nhưng tử nhân lại không như vậy, họ như một vật chết, không phải người cũng không phải quỷ, vì vậy họ không có cái gọi là “Khí tức”.
Vậy nên người phóng hỏa thật ra là Bành lão sao? Dương Diệp choáng váng.



“Tôi trở lại dưới lầu, đánh ngất Vương Liên Hoa, lấy diêm từ trong phòng bếp rồi đi lên lầu. Tôi nghe tiếng bọn họ đánh nhau rất dữ dội, rồi nhân cơ hội đó mà khóa cửa lại. Tôi đốt cỏ khô ở bên ngoài, chỉ dự định hù dọa bọn họ một chút. Tôi nghe thấy tiếng khóc của đứa bé gái truyền đến, tôi nói với Cổ Nghị và Hoa Tri Viễn hãy đem tim của con gái họ cho tôi. Hai người họ tất nhiên không đồng ý, Tri Viễn ở bên trong chửi ầm lên rất khó nghe, lòng tôi lúc đó cũng có lửa…Khi tôi còn bé, ba người chúng tôi làm gì cũng cùng một chỗ, nhưng tôi lại thấy Tri Viễn thân thiết với Cổ Nghị hơn. Sinh nhật của hắn, tôi đi khắp núi để tìm trúc làm tẩu thuốc cho hắn, ai ngờ tặng hắn chưa được hai ngày, hắn đã đem trả lại. Tri Viễn nói Cổ Nghị không cho hắn hút thuốc. Tôi tức giận đến mấy năm không thèm để ý tới bọn họ, nhưng mà bọn họ ở đâu? Hừ! Có hay không có tôi thì cũng giống nhau!”. Bành lão gia vẻ mặt phẫn nộ, “Không, không có tôi lại càng tốt! Không có tôi đi theo, hai người bọn họ có thể chẳng kiêng nể mà hôn nhau!”.



Từ Nhàn Thuyền quơ cục đá nhỏ đến trước mặt Bành lão. Bành lão lập tức bình tĩnh tiếp tục kể rõ: “Trong lúc tức giận tôi đã châm lửa đốt. Không bao lâu chợt nghe tiếng thủy tinh vỡ, nhất định là hai người bọn họ đập cửa sổ chạy trốn. Tôi nghĩ không xong rồi, nếu như bọn họ tố giác với người trong thôn, tôi nhất định sẽ bị xử bắn! Vì vậy tôi vội vàng chạy tới trong sân, nhìn thấy Hoa Tri Viễn khoác chăn ôm đứa bé gái chạy ra bên ngoài, hắn bị thương nên chạy rất chậm. Dưới tình thế cấp bách, tôi dùng cái tẩu thuốc đâm tới tấp vào cổ của hắn. Hắn lập tức gục xuống, cứ như vậy mà gục xuống trước mắt tôi, tôi rất sợ hãi…Chờ lúc tôi tỉnh táo lại, nhà cũng đã cháy toàn bộ, Tri Viễn…Tri Viễn đã chết”.



“Đứa bé khóc rất lớn, tôi sợ tiếng khóc của nó sẽ kinh động tới người trong thôn, nên vội vàng ôm nó về nhà. Về tới nhà nhưng sau đó nghĩ tới nghĩ lui vẫn chưa an tâm, lại đi đến nhà của Cổ Nghị. Lửa đã được dập tắt, tôi thừa dịp đi ra sau sân nhà, tôi biết Tri Viễn vẫn còn nằm ở đó, trên cổ hắn vẫn còn cắm tẩu thuốc của tôi. Tôi rút mãi vẫn không ra được, tôi sợ bị người phát hiện, liền…liền chặt đầu của hắn”.



“Tôi kéo Hoa Tri Viễn giấu trong phòng bếp, dự định chờ người đi hết rồi tìm chỗ chôn. Thế nhưng tính trái tính phải, đã mấy ngày trôi qua nhưng vẫn không có cơ hội. Tôi sợ thi thể lâu ngày hư thối bốc mùi, không thể làm gì khác ngoài đem cắt nhỏ hắn ra, làm thành canh thịt”.



Nói đến đây, mặt Dương Diệp đã không còn chút máu —— thật là độc ác! Tại sao có thể hành động mất trí đến thế!



“Nếu mà tôi biết ngày sau sẽ xảy ra chuyện như vậy…”. Bành lão ra sức nắm lấy tóc của mình, bộ dạng vô cùng thống khổ, “Nếu như tôi biết ngày sau sẽ xảy ra chuyện như vậy…”



Tiếp theo xảy ra chuyện gì? Trong lòng ba người đồng thời nghĩ.



END 31