Tử Bất Ngữ Quái Lực Loạn Thần
Chương 7 : Họa lắm mồm (hạ)
Ngày đăng: 14:39 19/04/20
Gió đêm nhẹ thổi, cành cây phát ra tiếng “sàn sạt”. Ánh trăng sáng chiếu trọi giữa rừng cây rậm rạp, cái bóng của tán cây kéo một vệt dài tựa như một bàn tay to lớn phủ phục trên mặt đất.
Cô đi trên con đường nhỏ lót gạch xanh, giày cao gót phát ra âm thanh “cộc, cộc” vang vọng ở trong không khí rồi truyền đi thật xa. Cô đi rất chậm, bước từng bước một, giống như một con rối gỗ đang bị điều khiển.
“Phan Quỳnh…Phan Quỳnh…”. Có người gọi cô.
Cô đi theo âm thanh tiến về phía trước, âm thanh càng lúc càng gần, càng lúc càng nhanh.
Cô đi tới bên dưới một tán cây, thân cây thẳng tắp gần như vuông góc với mặt đất. Cô đột nhiên muốn nhìn xem chạc cây có hình dáng như thế nào. Cô ngẩng đầu, thứ duy nhất trên cành cây cô nhìn thấy chính là thân thể Ngô Xuyến đong đưa qua lại theo gió. Đầu lưỡi của Ngô Xuyến rất dài, vươn ra từ trong miệng quấn lấy cổ cô ta.
Gió ngừng thổi, Ngô Xuyến cũng ngừng đung đưa, cô ta mở mắt nhìn về phía Phan Quỳnh.
Cô xoay người muốn chạy nhưng lại va phải một người.
Người kia mặc quần áo đen, lạnh lùng nhìn cô…
Phan Quỳnh tỉnh lại từ trong giấc mơ, cô ngồi bật dậy.
Nguyên lai là mơ. Cô hít một hơi thật sâu. Nhưng giấc mộng này quá mức chân thật, cô thậm chí còn nhớ rõ xúc cảm khi chạm vào thân cây.
Cô nhìn đồng hồ đeo tay rồi cắn răng đi ra cửa phòng.
Liêu phòng của Trương Lan Anh nằm ở cuối cùng, lúc mới tới Ngô Xuyến còn nói đùa căn phòng này nằm giữa nơi âm khí nặng nhất, bảo Trương Lan Anh phải cẩn thận, sau đó liền bị Trương Lan Anh niệm một câu A Di Đà Phật rồi đuổi đi. Phan Quỳnh nhớ tới vài tiếng trước cô còn tức giận bừng bừng với Ngô Xuyến, bây giờ nghĩ lại mũi có chút cay cay. Cô nhẹ nhàng gõ cửa phòng, không có ai trả lời, có lẽ Trương Lan Anh quá mệt mỏi nên đã ngủ say. Cô muốn về phòng mình nhưng vẫn còn rất sợ, Phan Quỳnh do dự một hồi tăng thêm khí lực.
Két _______
Cửa phòng không khóa. Cánh cửa lộ ra một cái khe nhỏ, bên trong tối đen như mực.
“Lan Anh?”. Phan Quỳnh cẩn cẩn dực dực kêu một tiếng nhưng vẫn không có tiếng đáp lại. Cô đẩy cửa ra rồi bước vào, mò mẫm đi đến cạnh giường ______ cho dù bị Trương Lan Anh mắng cô cũng chấp nhận, cô thực sự rất sợ, cô cần một người nói chuyện mình.
“Người thật sự lôi An Uyển Uyển xuống nước chính là cô”.
Lời cậu nói đều là sự thật, Trịnh Hiểu Cầm vô lực cãi lại, cô không ngừng rơi lệ, cô quay qua An Uyển Uyển liên tục nói lời “Xin lỗi”.
…
Một đêm kinh hồn trôi qua, mặt trời đã lên cao.
An Uyển Uyển ngồi trong phòng của Từ Nhàn Thuyền, cẩn thận xem qua nội dung trên tờ giấy:
Một, không được nói cho bên thứ ba;
Hai, không được để dưới ánh nắng mặt trời;
Ba, không được làm đứt sợi dây đỏ.
“Thỏa thuận chỉ có ba điều, xin hãy tuân thủ. Bằng không nếu xảy ra bất kì rủi ro nào, cửa hàng sẽ không chịu trách nhiệm”. Từ Nhàn Thuyền ôn hòa nhắc nhở.
An Uyển Uyển mỉm cười nhìn cậu rồi kí xuống tên mình.
Tiền điện truyền đến tiếng tụng kinh, An Uyển Uyển đứng dậy cáo từ.
Từ Nhàn Thuyền đứng tựa ở khung cửa, nhìn cô rời đi. Trên cổ tay cô đeo một cái bùa hộ mệnh, tôn lên da thịt trắng nõn cực kì bắt mắt.
Hiểu Cầm, cảm ơn em đã bảo vệ cô.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ta đã quên là từ đâu nghe được, có một đại phu nhân của gia đình nọ vì muốn nghiêm phạt vợ lẽ nên đã sai người lột xuống da của Trương lão thử chuột) rồi dán tại đầu lưỡi của người vợ lẽ. Thời gian trôi qua, da của lão thử và huyết thịt đầu lưỡi dung hợp lại. Ngược lại ta không cảm thấy kinh khủng, chẳng qua chỉ thấy quá độc ác, cho nên dùng nó viết lên câu chuyện này.