Tử Bất Ngữ Quái Lực Loạn Thần

Chương 8 : Mỹ nhân tiêu (hoa la đơn) (thượng)

Ngày đăng: 14:39 19/04/20


Lần đầu tiên Không Phá nhìn thấy Vi Thiện, khi đó hắn vẫn còn là một đứa trẻ.



Mặc dù đã là đứa trẻ lớn, nhưng hắn lại không đi theo mấy đứa bạn chơi đùa khắp núi, mà lại thích ngồi đọc sách trong rừng chuối tiêu phía trước nhà.



Ngày đó, hắn mang theo sách đi tới tán chuối mà hắn vẫn thường ngồi, nhưng lại nhìn thấy một gã con trai trẻ tuổi đang đứng chắp tay ở đó. Không ngờ ở rừng chuối vắng vẻ như vậy cũng sẽ có người, hắn nhất thời đứng ngẩn ra.



Người nọ nghe thấy tiếng động, liền xoay đầu lại, thật sự là một gương mặt rất đẹp trai.



“Anh là ai?”. Thôn bọn hắn rất nhỏ, đi tới đi lui cũng chỉ có vài hộ gia đình, hắn chưa từng thấy qua người con trai này.



Người con trai nghiêng đầu suy nghĩ thật lâu, tựa hồ không biết trả lời như thế nào. Cuối cùng chỉ nói một câu: “Tôi sống ở đây”.



“Trước đây tôi chưa từng thấy anh. Anh tên gì?”. Hắn truy hỏi.



“Tôi không có tên”.



Đứa nhỏ xấu xa vừa nghe thấy liền nói: “Là con người thì làm sao lại không có tên chứ, bằng không để tôi đặt cho anh một cái tên?”



“Được”. Người con trai cười híp mắt.



“Ừ ……”. Hắn nhớ mấy hôm trước có xem qua một đống văn tự, phần lớn là không hiểu gì, chỉ miễn cưỡng nhận ra được một câu “Vi thiện khứ ác thị cách vật”(16). “Vậy gọi là Vi Thiện đi”. Hắn lớn tiếng tuyên bố.



(16) Vi thiện khứ ác thị cách vật: Làm việc tốt không làm việc xấu mới là bản chất của vật.



Người con trai lộ ra biểu tình hoang mang: “Nó có nghĩa là gì?”



Hắn cố gắng suy nghĩ rồi trả lời: “Thiện là thiện lương, Vi Thiện …… chính là làm thật nhiều việc tốt”. Bà nội vẫn thường nói người tốt nhất định sẽ được báo đáp. Làm chuyện tốt luôn luôn nhận được hoàn trả.



“Rất dễ nghe”. Người con trai cao hứng sờ sờ đầu hắn.



Cảm giác mình đã làm được một chuyện tốt, hắn kiêu ngạo ngẩng đầu: “Vi Thiện, nhớ kĩ phải làm thật nhiều chuyện tốt nha”.



“Được ……”.



Ngày đó hắn và Vi Thiện nói chuyện thật lâu. Vi Thiện rất đẹp, hắn rất thích nhìn y. Vi Thiện rất ôn nhu, hắn rất thích nói chuyện với y. Hắn nghĩ trên thế giới này Vi Thiện là người tốt nhất.
Cọ vẽ dừng một chút, Tần Tử Giác nhíu mày, đây là giọng của Từ Nhàn Thuyền.



Y không đáp lại, nghe âm thanh thì biết tên kia cách nơi này không xa, hẳn là rất nhanh sẽ tìm tới nơi.



Quả nhiên Từ Nhàn Thuyền rất nhanh đã đến. “Lúc này còn dám tới phía sau núi, là anh ngại mệnh quá dài sao?”. Cậu đặt mông ngồi bên chân Tần Tử Giác.



“Không có ma quỷ”. Tần Tử Giác cúi đầu liếc nhìn cậu, y nhích qua một bước nhỏ.



Từ Nhàn Thuyền bĩu môi, “Một người có thể bị đầu lưỡi của mình treo cổ hả?”



Tần Tử Giác chăm chú suy nghĩ một lát rồi nói: “Dùng một loại đồ vật tương tự đầu lưỡi rồi quấn vào cổ người cho đến khi ngạt thở, hoặc là đem nhét vào bên trong thực quản, cũng không phải là không thể”.



“Người nào lại nhàm chán như vậy chứ!”. Từ Nhàn Thuyền la to, công phu lừa mình dối người của người này thực sự đã luyện được tới cảnh giới nhất định.



Tần Tử Giác dùng một loại ánh mắt “Ai biết trong đầu kẻ biến thái suy nghĩ cái gì” mà nhìn cậu.



Dáng dấp Tần Tử Giác nhìn rất đẹp, người cao, lông mày rậm, mắt nhỏ, môi mỏng. Dùng “kiểu nữ sinh” mà nói thì tướng mạo vô cùng “Khốc”, thường thường làm cho người khác cảm thấy lạnh lùng rất khó tiếp xúc. Người này ngày thường rất ít nói chuyện, nhưng một khi đã mở miệng thì sẽ nói một tràng dài, rất dễ khiến người khác tin phục. Đặc biệt, Tần Tử Giác rất biết cách dùng nhãn thần, thời điểm y lý trực khí tráng(17) nhìn chằm chằm vào bạn, đầu óc của bạn sẽ cảm thấy lý lẽ của y là đúng. “Nếu như mỗi ngày y dùng loại ánh mắt này nhìn mình rồi nói rằng ‘Trên thế giới này không có quỷ’, mình chắc cũng sẽ tin tưởng ”. Từ Nhàn Thuyền nghĩ thầm.



(17) Lý trực khí tráng: có lý chẳng sợ, cây ngay không sợ chết đứng, hùng hồn,…



Hai người nói chuyện câu được câu không, phần lớn thời gian đều là Từ Nhàn Thuyền nói, Tần Tử Giác thỉnh thoảng đáp lại vài câu. Cứ như vậy bầu không khí mới không khó xử.



Từ Nhàn Thuyền ngước lên nhìn Tần Tử Giác, chăm chú nghiên cứu cái cằm của y.



Tần Tử Giác thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu liếc nhìn cây cảnh, cằm khẽ nhúc nhích, lộ ra một độ cung tuyệt đẹp. Qua một vài thập niên, da tay của y sẽ trở nên khô cằn, gương mặt sẽ có đồi mồi, tóc trở nên thưa thớt, người đầy nếp nhăn …… Từ Nhàn Thuyền ghen tị tưởng tượng, ở trong đầu miêu tả hình dạng Tần Tử Giác khi về già.



Ánh mắt của cậu quá mức nóng bỏng làm cho Tần Tử Giác không được tự nhiên. “Nhìn cái gì?”. Tần Tử Giác hỏi.



“Tôi nghĩ tôi nhất định sống thọ hơn anh”. Cậu trả lời.



“…”



Hai người đều không phát hiện đám sương trắng khi nãy tan đi, lại đang dần dần tụ về gần phía họ ……