Từ Bi Khúc

Chương 3 :

Ngày đăng: 18:33 19/04/20


Và đúng như những gì nàng ái phi họ Đinh dự đoán, Lệ Tuyết Mai vừa về đến Thanh Tâm phường - nơi để các ca nương mới nhập cung luyện tập đàn hát và ăn ở, là đã tức tối bảo thị vệ lôi tất cả ra ngoài sân mắng nhiếc cho một trận. Lệ Tuyết Mai chỉ là ca nương, dẫu chưa có danh tước gì nhưng do hoàng thượng ân sủng nên cũng xem như được chút uy quyền, bên cạnh có dăm ba tên thị vệ và nha hoàn, đám ca nương mới vì thế mà cũng nể sợ một phép.



Lướt qua một lượt dàn ca nương nhỏ tuổi đang quỳ dưới đất, Lệ Tuyết Mai trông đứa nào đứa nấy cũng xinh xắn trắng trẻo, thân hình mềm mại mới trưởng thành, thêm vào đấy là những ngón tay ngọc ngà dùng để gảy đàn, trong lòng không khỏi đố kỵ. Nhớ lại lời Đinh quý phi khuyên nhủ, nàng ta dĩ nhiên mười phần lo lắng khôn nguôi, nhất định không thể để đám nữ nhi này vượt mặt tranh ân sủng từ hoàng thượng. Mỉm cười độc địa, nàng ta liền cất tiếng:



- Các ngươi mới nhập cung hẳn đã nghe danh ta rồi, hoàng thượng thích nhất là Lệ ca nương này nhảy múa đàn hát. Thế các ngươi có muốn ta chỉ dạy cho vài chiêu thức để được hầu hạ thánh thượng không?



- Nếu được Lệ ca nương chỉ dạy thì tỷ muội đây biết ơn vô cùng!



- Được, thế thì tuyệt đối phải nghe theo ta, dù có khổ cực đến mấy cũng không được oán than và nhất định không tiết lộ cho người ngoài biết!



Trông những gương mặt ngây thơ vui mừng hớn hở, Lệ Tuyết Mai đắc ý.



*****



Hôm nay, Du Ca nghe theo lời của Xuân Nhĩ rời khỏi Phụng Hoa cung mà đến thượng uyển ngắm nhìn cảnh sắc cho tinh thần dễ chịu. Nàng vốn không có bệnh, cũng chẳng hề yếu ớt, chỉ là tâm tình lúc nào cũng buồn rầu không vui nên trông thần thái không được tươi. Dù làm chủ quản lục cung nhưng nàng ít khi gặp gỡ những phi tần khác, thỉnh thoảng buổi sáng họ thỉnh an nàng lấy lệ, và nếu xảy ra chuyện gì ở hậu cung thì nàng đứng ra giải quyết một chút. Đinh quý phi được sủng hạnh nên Trình Liệt cho phép đỡ đần hoàng hậu, quản cung một số việc. Vậy cũng tốt, nàng có thêm thảnh thơi cùng những thú vui riêng.



Đi được nửa vòng thượng uyển, Du Ca tình cờ bắt gặp một bóng áo quý phái đang tiến đến chỗ mình, ra là Đinh quý phi.



- Thần thiếp thỉnh an nương nương.



- Muội muội không cần đa lễ, đứng dậy đi.



- Đa tạ nương nương, chẳng hay hôm nay nương nương có nhã hứng đi dạo trong thượng uyển ạ, mọi ngày muốn thấy mặt người thật là khó khăn.



- Hôm nay tâm tình bản cung thoải mái nên muốn đến đây ngắm hoa.



- Còn thần thiếp ngày nào cũng đến đây từ sớm nhưng do đêm qua phải hầu hạ thánh thượng nên sáng ra cả người mỏi nhừ. Hoàng thượng đầu tháng này đến Liên cung cũng đã bảy lần, người ấy mà không cho thần thiếp ngủ gì hết, cường lực dồi dào. Sáng ra người còn xót nên bảo thần thiếp đừng nên dậy sớm.



Suốt hai năm qua, hết ái phi này đến ái phi khác mỗi khi diện kiến Du Ca đều hăm hở huyên thuyên về chuyện đêm về được hoàng thượng sủng hạnh thế nào, nói đến mức trở nên vô ý vô tứ. Cũng giống như Đinh quý phi đây, miệng than mệt mỏi mà mắt cứ lấp lánh thích thú khiến Du Ca thấy buồn cười, tự nhủ chẳng ai hỏi đến mà cứ tọc mạch việc chăn gối như vậy. Là muốn nàng tức lên hay ganh tị đây? Kể từ ngày làm hậu, nàng đã buộc mình phải quen với kiếp chung chồng này.
- Được rồi, ta sẽ đến Thanh Tâm phường xem các ca nương luyện tập thế nào.



- Không được đâu nương nương...! - Lệ Tuyết Mai tức khắc ngăn cản.



- Nếu như ngươi không hề hay biết gì thì cùng ta đến Thanh Tâm phường kiểm chứng thực hư vì sao lại có những lời đồn đại như thế.



Lệ Tuyết Mai thoáng chút kinh tâm, mồ hôi trước đó vừa khô nay lại tuôn ra, còn chưa biết làm thế nào thì may thay bên ngoài vang lên tiếng công công: "Hoàng thượng giá đáo!", sau đó là một bóng dáng cao lớn uy quyền chậm rãi bước vào điện. Nhác thấy Trình Liệt xuất hiện là trong lòng Du Ca không kìm được tiếng thở dài, nàng đã sắp tìm ra sự thật rồi thì hắn lại có mặt đúng lúc, phiền phức đây! Ngược lại Lệ Tuyết Mai thì mừng rỡ khôn xiết, hoàng thượng đến lúc này chẳng khác nào giải vây cho nàng ta thoát khỏi sự chất vấn của hoàng hậu.



- Thần thiếp tham kiến hoàng thượng! - Hai nữ nhân cùng đồng thanh.



Trình Liệt khoát tay miễn lễ, cùng lúc Lệ Tuyết Mai nhanh chân chạy đến bên cạnh làm ra điệu bộ nũng nịu, cố tình bày ra trước mắt Du Ca cái cảnh nàng ta được ân sủng chiều chuộng đến thế nào, cất giọng ngọt ngào như chim hót:



- Hoàng thượng đến để nghe nô tỳ đàn hát phải không ạ?



- Trẫm nhớ giọng hát của Lệ ca nương nên hôm nay qua Thanh Tâm cung...



Vừa nói Trình Liệt vừa đảo mắt về phía Du Ca đang im lặng, vẻ mặt không cảm xúc trước cảnh hắn với một ca nương hỏi han thân mật, liền cao giọng hỏi:



- Hoàng hậu cũng có nhã hứng đến đây nghe đàn hát sao?



- Ta đến gặp Lệ ca nương cốt hỏi rõ vài chuyện, chẳng có thì giờ nghe hát.



Lệ Tuyết Mai kín đáo cười khinh nhờn, hoàng hậu thất sủng này xem chừng gan lớn thật, dám xưng hô ngang hàng với thánh thượng thật chẳng ra làm sao. Xét theo suy nghĩ này thì cũng thấy nàng ta tự xem bản thân quá cao rồi, một hoàng đế như Trình Liệt còn không để ý đến cách xưng hô từ Du Ca thì một ca nương thấp bé có quyền gì chứ? Tiếp theo, nàng ta nghe Trình Liệt hỏi Du Ca tìm hiểu về chuyện gì ở Thanh Tâm cung thì lập tức nói ngay:



- Là do nương nương nghe lời đồn thổi không hay về Thanh Tâm phường nên đến đây chất vấn nô tỳ về việc quản giáo các ca nương mới nhập cung. Nô tỳ có giải thích với nương nương tất cả chỉ là hiểu lầm...



- Rốt cuộc chuyện này là như thế nào? - Trình Liệt cau chân mày mũi kiếm.