Từ Bi Khúc

Chương 4 :

Ngày đăng: 18:33 19/04/20


- Ta nghe Thanh Tâm phường có chuyện kỳ lạ nên muốn đến đó kiểm chứng thực hư. Ta thấy Lệ ca nương đối với những ca nương mới nhập cung có phần quá khắt khe, làm thế nào mà ở trên người họ đầy thương tích như vậy.



Nhận ra Trình Liệt đang quan sát ca nương kia, Lệ Tuyết Mai liền thút thít:



- Là lỗi ở nô tỳ đã luyện tập cho ca nương mới quá nghiêm khắc nên khiến họ thỉnh thoảng bị thương một chút. Cũng chỉ vì nô tỳ muốn những ca nương đó hầu hạ hoàng thượng thật tốt, mang đến cho người những vũ điệu hay nhất.



- Đối với một ca nương, quan trọng nhất là thân thể và ngón tay, nếu bị thương nặng làm sao đàn hát nhảy múa! Ca nương như ngươi lý nào không biết?



- Nương nương dạy phải lắm, là lỗi ở nô tỳ xin hoàng thượng trách phạt!



Du Ca bấy giờ mới phát hiện nữ vũ y này chẳng phải dạng vừa gì, dáng vẻ đứng bên cạnh Trình Liệt trông liễu yếu đào tơ dù ban nãy vừa khốc liệt giẫm đạp lên ca nương khác, chưa kể nàng ta cứ cúi đầu thút thít không rõ nhỏ được bao nhiêu giọt nước mắt. Đây có phải là cách nàng ta lấy ân sủng từ hoàng thượng?



Mấy ngày qua bận bịu chuyện triều chính, Trình Liệt dĩ nhiên không hề nghe thấy lời đồn đại gì về Thanh Tâm phường, trong lòng nghĩ đơn giản hẳn chỉ là những lời đồn gió thoảng bên tai chẳng có mấy phần nghiêm trọng. Nay thấy Du Ca đến tận đây lại còn chất vấn Lệ ca nương mà hắn đang ân sủng, trong lòng có đôi chút tò mò không biết nàng nghĩ gì khi thấy bên cạnh hắn có người nữ nhân xinh đẹp tài danh, liền thử nàng xem sao. Thế là hắn nhẹ nhàng đặt tay lên bờ vai Lệ Tuyết Mai, chủ ý tỏ ra ân cần khuyên nhủ nàng ta:



- Nghiêm khắc với người mới là chuyện nên làm, có gì phải trách tội. Có lẽ hoàng hậu chưa hiểu rõ nên trách ngươi vài lời.



Lần đầu tiên được hoàng thượng nắm lấy bờ vai, còn nói lời ôn nhu đến vậy, không khỏi khiến Lệ Tuyết Mai sung sướng trong lòng, thầm nghĩ người đối với mình mười phần là quá thương mến rồi. Thế nhưng nàng ta lại không để ý rằng, ánh mắt của Trình Liệt khi đó chỉ kín đáo nhìn sang Du Ca, chờ xem biểu hiện từ nàng thế nào. Và khuôn mặt Du Ca vẫn không có chút cảm xúc, mặc dù tận mắt thấy cảnh hắn đối đãi với nữ nhân kia rất dịu dàng, điều mà hắn chưa bao giờ làm với nàng. Du Ca là ai chứ, cho dù có khó chịu hay thậm chí ganh tị thì cũng tuyệt đối không bộc lộ ra bên ngoài để người ta nắm bắt tâm tư của bản thân.



- Nếu hoàng thượng đã lên tiếng thì ta chẳng còn gì để nói. Ta xin phép về Phụng Hoa cung để không làm phiền chuyện thư giãn của người...



Hành lễ xong, Du Ca chậm rãi bước ngang qua Trình Liệt, rời khỏi Thanh Tâm cung không một cái nhìn lại. Nhưng nàng không biết rằng ánh mắt kia vẫn luôn dõi theo bóng dáng thanh tao đó biến mất sau chiếc cổng sơn xanh, trong lòng nửa phần thoả mãn nhưng nửa phần lại không vui. Và Lệ Tuyết Mai ở bên cạnh không đủ sức nhìn ra điều đó, vẫn chăm chú nhìn thánh thượng vui vẻ nói:



- Để nô tỳ đàn cho hoàng thượng nghe bản nhạc mới...



- Không cần nữa, tự nhiên trẫm không còn thấy hứng thú, hãy để dịp khác.




Vốn biết rõ hành vi độc ác của Lệ Tuyết Mai trước đấy, thế nhưng lúc đến nơi tận mắt chứng kiến cảnh trên dưới mười lăm ca nương nhỏ tuổi nằm vật vờ dưới đất, thân thể mềm nhũn nhuốm máu, mặt mũi do bị đánh đập trở nên biến dạng, các ngón tay bị đâm kim đến lồi thịt, khiến Du Ca không khỏi chấn động lẫn xót xa. Toàn là những nữ nhi tuổi trưởng thành, xinh đẹp như hoa, tài năng giỏi giang, bước chân vào hậu cung cứ ngỡ được hầu hạ thánh thượng nào ngờ bị tra tấn hành hạ dã man nơi lạnh lẽo này, chịu đựng đớn đau không kể xiết.



- Bọn họ thế này mà còn là con người sao?



Du Ca giận dữ quát lớn, âm thanh đanh thép chẳng khác gì trượng phu. Giật bắn người, nữ quản phường quỳ mọp xuống, miệng kêu tha tội. Còn Lệ Tuyết Mai bị thị vệ đè ấn quỳ xuống bên cạnh, hồn vía tám chín phần đã bay đi đâu mất rồi.



Nghe chất giọng đầy thị uy của một người, đám ca nương mới đang nằm thoi thóp liền khổ sở mở mắt ra nhìn, đứng ngay trước mặt là dáng người nữ nhi đẹp đẽ kiêu sa không kém phần uy nghiêm, tay cầm thanh kiếm đồng thời hướng cái nhìn cảm thông thương xót vào họ. Cùng lúc, Xuân Nhĩ hô rõ câu "hoàng hậu nương nương giá đáo" thì ai nấy đều bừng tỉnh hệt như gặp được thánh thần, liền đau đớn vực tấm thân tàn tạ run rẩy lên, dập đầu kêu thảm thiết:



- Hoàng hậu nương nương... xin cứu chúng nô tỳ...



- Các ngươi an tâm, nương nương đến đây là để giải cứu cho tất cả!



Lời Xuân Nhĩ vừa dứt là đồng loạt những ca nương này liền nhìn nhau mừng rỡ, cứ ngỡ sẽ phải bỏ mạng ở đây rồi, may thay trời cao còn thương tình cho họ có ngày được giải thoát. Những nụ cười yếu ớt nở ra trên môi, tất cả cúi đầu cảm tạ hoàng hậu. Du Ca liền nhìn sang Lệ Tuyết Mai đang run rẩy sợ sệt quỳ dưới đất:



- Lệ Tuyết Mai, ngươi nhận được ân sủng của thánh thượng thì sinh ra kiêu ngạo lại còn xem thường cung quy, không biết tu tâm dưỡng tài mà đem lòng đố kỵ ganh ghét, tàn độc đến nỗi tra tấn người khác đến thân thể tàn phế, tội ác khó dung như vậy ngay cả hoàng thượng cũng không thể cứu được ngươi!



Biết rõ bây giờ mình đang rơi vào tình thế nguy khốn ngàn cân treo sợi tóc, nay hoàng thượng lại không có mặt trong cung, còn hoàng hậu đứng phía trước này lại vô cùng bất nhẫn trước việc làm mất nhân tính kia, Lệ Tuyết Mai liền dập đầu kêu:



- Nương nương tha tội! Nô tỳ biết sai rồi ạ! Nô tỳ không nên thị sủng sinh kiêu, không nên đố kỵ với các muội mà gây ra sai lầm, nô tỳ sẽ sửa chữa!



Ban nãy Lệ Tuyết Mai còn ngạo mạn đem hoàng thượng ra dựa thế, nay thấy nàng ta dập đầu liên tục xuống đất, không ngừng khóc lóc xin được khoan hồng, Du Ca tự thấy mỉa mai thay cho, nếu biết sợ thì đừng gây ra chuyện tàn ác như vậy.



- Một hai câu sửa sai của ngươi không thể bù đắp cho những đau đớn đã gây ra cho các ca nương mới này, bản cung đứng đầu hậu cung dĩ nhiên phải trị theo phép công, tội ác này của ngươi là không thể khoan dung! Nếu không phải bản cung đích thân đến xem thì ngươi còn tiếp tục xuống tay với họ! Cũng may nhờ có Đinh quý phi báo về những lời đồn nên ta mới biết chuyện...