Từ Bi Thành

Chương 36 : Cùng Chết

Ngày đăng: 17:00 19/04/20


Khu vực giao chiến mỗi lúc một gần, người lính đánh thuê kiến nghị Mộ Thiện leo lên sườn núi, từ địa thế cao tiếp cận khu rừng đó.



Cách khoảng hai trăm mét, do ở trên cao nên Mộ Thiện có thể nhìn thấy những tảng đá lớn vừa rồi, chỉ là nơi đó không còn một bóng người.



Đúng lúc này, một loạt đạn vang lên, Mộ Thiện và hai người đàn ông giật mình vội nằm phủ phục xuống đất.



Sau đó, bọn họ nghe thấy có người hét lên một câu bằng tiếng Thái.



Tay lính đánh thuê thì thầm giải thích: "Chúng nói, vừa nhận được lệnh của Thủ lĩnh, phải bắt sống bằng được người đàn ông đó."



Tim Mộ Thiện đập mạnh.



Tốt quá! Trần Bắc Nghiêu vẫn chưa chết!



Nhưng điều này vẫn không đủ khiến cô an lòng. Người lính đánh thuê đưa cho cô cái ống nhòm, cô liền cầm lên xem.



Mộ Thiện cứng đờ người trong giây lát.



Xung quanh một tảng đá lớn đều là xác chết.



Máu tươi nhuộm đỏ tảng đá và đất ở xung quanh. Xác chết nằm rải rác trên mặt đất, từ tảng đá đến rừng cây nơi có mấy binh lính bị Trần Bắc Nghiêu bắn trúng.



Hầu hết đám thuộc hạ trung thành bảo vệ Trần Bắc Nghiêu và Mộ Thiện trong mấy ngày qua đều nằm ở đó. Nhưng nhiều gấp đôi bọn họ là thi thể binh sỹ Thái Lan.



Thậm chí trên sườn núi phía xa cũng lác đác xuất hiện xác chết mặc quân phục màu xanh lá cây.



Đây là lần đầu tiên trong đời Mộ Thiện chứng kiến nhiều người chết như vậy, một cơn buồn nôn dội lên cổ họng cô.



Trần Bắc Nghiêu đang ở đâu?



Mộ Thiện tiếp tục dùng ống nhòm tìm kiếm Trần Bắc Nghiêu, cô căng thẳng đến mức hô hấp khó khăn.



Cô lia ống nhòm hết chỗ này đến chỗ khác nhưng không hề thấy bóng dáng Trần Bắc Nghiêu.



Anh đang ở đâu?




Vừa rồi trên đường trở lại nơi này, cô phát hiện có một hang động nằm khuất trong lùm cây. Chỉ cần đưa Trần Bắc Nghiêu tới đó, cô và anh nhiều khả năng có thể cầm cự cho đến lúc viện binh của Lý Thành tới nơi.



Trên đầu đột nhiên có tiếng động nhẹ.



Không đợi Mộ Thiện ngẩng đầu hay giơ súng, một hình bóng từ trên cành cây nhẹ nhàng đáp xuống bãi cỏ trước mặt Mộ Thiện.



Hắn mặc áo may ô màu xanh bộ đội và quần dài rộng. Thân hình cao lớn từ từ đứng dậy, hắn nở nụ cười rạng rỡ với Mộ Thiện: "Mộ tiểu thư, Sawatdee."



Hắn vừa dứt lời, Trần Bắc Nghiêu đột nhiên ngẩng đầu, giơ súng, động tác nhanh không thể tưởng tượng nổi.



Pằng!



Tầm ở phía trước lắc người né tránh, thân hình hắn lùi về phía sau hai mét. Khi hắn quay mặt lại, trên mặt có vết máu do đầu đạn sượt qua.



Có lẽ không ngờ Trần Bắc Nghiêu đã bị trúng ba phát đạn vẫn có thể suýt lấy mạng hắn, gương mặt Tầm vô cùng tức giận.



Không đợi Trần Bắc Nghiêu có cơ hội bắn phát thứ hai, Tầm lao người với tốc độ kinh hồn, ra tay nhanh như tia chớp, bổ mạnh vào đầu Trần Bắc Nghiêu.



Trần Bắc Nghiêu lập tức ngã sõng soài xuống đất. Mộ Thiện vẫn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy một bên thân nhẹ bẫng, chớp mắt đã thấy anh nằm dưới đất, hai mắt nhắm nghiền, không rõ sống chết.



Mộ Thiện liền chĩa mũi súng về phía Tầm. Nhưng cô đâu phải là đối thủ của hắn. Tầm chỉ bằng một động tác đã có thể cướp súng trong tay Mộ Thiện. Sau đó hắn giơ súng nhằm thẳng vào hai người.



Toàn thân Mộ Thiện cứng đờ.



Tầm ném khẩu súng sang một bên, hắn sải bước dài đến bên cô. Gương mặt rạng ngời của hắn như cười như không, hắn giơ cánh tay rắn chắc túm lấy eo Mộ Thiện rồi vác cô lên vai.



Không đợi Mộ Thiện phản kháng, hắn vỗ nhẹ lên người Mộ Thiện, đồng thời cất giọng lạnh lùng: "Cô cắn tôi một miếng, tôi sẽ cho người đàn ông của cô một chưởng."



Mộ Thiện không nhúc nhích.



Tầm tỏ ra hài lòng với phản ứng của Mộ Thiện, hắn lại vỗ lưng cô hai phát. Sau đó hắn nhìn Trần Bắc Nghiêu nằm bất động dưới đất rồi ra lệnh: "Đưa tên đó đi, đừng làm anh ta chết, Thủ lĩnh muốn gặp anh ta."



Đoàn người nhanh chóng rời khỏi khu rừng.