Từ Bi Thành

Chương 37 : Biến Cố Bất Ngờ

Ngày đăng: 17:00 19/04/20


Trên đường quay về doanh trại, Tầm tỏ ra rất thoải mái. Thỉnh thoảng hắn còn đưa mắt nhìn Mộ Thiện ngồi trên ghế lái phụ và nhếch mép cười với cô.



Mộ Thiện ép bản thân bình tĩnh, cô mở miệng: "Anh hãy thả chúng tôi đi, chúng tôi có thể cho anh rất nhiều...rất nhiều tiền."



Nụ cười trên môi Tầm càng rộng hơn: "Cô muốn mua chuộc tôi? Cô không biết tôi là người trung thành với Thủ lĩnh nhất trên đời này hay sao?"



"Tại sao?"



Tầm cười mà không trả lời.



Một lát sau, hắn hỏi: "Tôi mới rời doanh trại vài ngày, anh ta đã làm gì mà Thủ lĩnh ra lệnh bắt anh ta bằng được?"



Mộ Thiện quay sang nhìn Tầm: "Đã xảy ra chuyện rất nghiêm trọng, ông ta không nói cho anh biết ư? Cũng phải, nếu bị thuộc hạ biết ông ta sắp phá sản, ông ta còn mặt mũi nào làm Thủ lĩnh?"



Tầm nhíu mày: "Phá sản?"



"Không chỉ có vậy thôi đâu." Trong lòng Mộ Thiện lóe lên tia hy vọng, cô chăm chú quan sát vẻ mặt của Tầm: "Ông ta hiện mang món nợ vài tỷ. Người của ngân hàng tư nhân ở châu Âu chắc đang trên đường đến đây đòi nợ rồi."



Tầm cười: "Tôi không tin."



"Anh có thể gọi điện thoại cho Sở giao dịch ở Hongkong, hoặc tìm hiểu tình hình ở ngân hàng tư nhân châu Âu, anh sẽ biết sự thật ngay thôi. Thủ lĩnh của các anh đi đời rồi, anh còn theo ông ta cũng sẽ trắng tay. Anh hãy tha cho chúng tôi, chúng tôi sẽ ủng hộ anh lên làm Thủ lĩnh mới. Nếu anh giao chúng tôi cho ông ta, chúng tôi chết, anh sẽ chẳng khá khẩm hơn đâu."



"Mộ, cô nên biết, lòng trung thành là vô giá." Tầm quả quyết cắt ngang lời cô. Nỗ lực cuối cùng của Mộ Thiện tan thành bong bóng, nỗi thất vọng hiện rõ trên gương mặt cô.



Lúc xe dừng lại trong doanh trại, Mộ Thiện có thể cảm nhận thấy bầu không khí thù địch cực kỳ đậm đặc, cô càng lo lắng cho sự an nguy của Trần Bắc Nghiêu. Dù cô có thể tưởng tượng ra thủ đoạn của kẻ buôn bán ma túy nhưng cô nghĩ, bản thân cô bị hành hạ kiểu gì cũng chẳng sao.



Cô thật sự khó chấp nhận việc Trần Bắc Nghiêu sẽ bị Thủ lĩnh tra tấn khi trên người anh trúng ba phát đạn.



Tầm kéo Mộ Thiện xuống xe, hai người lính tập tức tiến lên túm lấy cô. Mộ Thiện quay đầu, nhìn thấy Trần Bắc Nghiêu đang nằm trên một cái cáng đặt dưới đất. Người anh được phủ một tấm vải trắng dính đầy máu. Anh nhắm nghiền hai mắt, sắc mặt trắng bệch đến mức đáng sợ.



Thủ lĩnh từ trong phòng đi ra ngoài. Gương mặt ông ta có vẻ thâm trầm chứ không tỏ ra giận dữ, ông ta nói vài câu lạnh nhạt với Tầm. Vẻ mặt Tầm hơi kỳ lạ, hắn gật đầu quay sang nhìn Mộ Thiện rồi bỏ đi mất.



Mộ Thiện bị áp giải vào một căn phòng. Căn phòng này có vẻ sang trọng hơn những căn phòng khác trong doanh trại, nền đất ở gần chân tường còn trải một tấm thảm nhung trắng muốt.



Mộ Thiện không ngờ cô lại bị đối xử như vậy.



Nếu không quan sát kỹ sẽ không phát hiện trên trên tường treo mấy sợi dây xích nhỏ. Mộ Thiện bị hai tên lính ném xuống đất rồi dùng dây xích trói hai chân hai tay cô.



Độ dài của sợi dây xích khiến cô chỉ có thể quỳ trên mặt đất, giống loài động vật.



Khi Thủ lĩnh bước vào phòng, Mộ Thiện giật bắn mình. Nhưng thần sắc ông ta lạnh nhạt, ông ta không nhìn cô mà đi thẳng đến bên bàn, cầm khăn mặt lau tay.



Mộ Thiện sợ hãi đến cực điểm, cô không rời mắt khỏi cái khăn loang lổ vết máu.



Đó là máu của Trần Bắc Nghiêu? Tim cô nhói đau.



Thủ lĩnh ngồi xuống giường, cầm tách trà uống một cách từ tốn. Mộ Thiện rơi vào tình cảnh trốn chạy từ sáng đến giờ, cô vừa mệt vừa khát khô cổ họng, cô không nhịn được cúi thấp đầu liếm đôi môi khô nứt của mình.
Tầm còn chưa lên tiếng, một thuộc hạ của Thủ lĩnh biết tiếng Trung tức giận hét lên: "Thủ lĩnh bị trúng đạn, cần phải cấp cứu gấp."



"Khi chúng tôi rời khỏi doanh trại sẽ trả Thủ lĩnh về cho các anh." Đinh Hành ráng mở miệng.



Thủ lĩnh cao giọng nói vài câu, đại khái là thả bọn họ đi. Tầm và những người khác cung kính gật đầu, tất cả lừ mắt nhìn Mộ Thiện rồi lui ra ngoài.



Một lát sau, thuộc hạ của Đinh Hành đi vào đỡ anh.



"Chúng ta còn lại mấy người?"



"Vừa rồi nhóm chúng tôi bị bắt chết năm người. Bây giờ chỉ còn lại bốn người, gồm cả tôi". Thuộc hạ buồn bã trả lời.



Đinh Hành gật đầu nhìn Mộ Thiện. Thuộc hạ rút súng rồi xốc nách Thủ lĩnh lôi ra ngoài. Mộ Thiện đi đến dìu Đinh Hành. Khi tay anh đặt lên bờ vai lạnh toát của cô, trái tim đang tê liệt của cô phảng phất được hồi sinh.



"Cám ơn anh."



Gương mặt trắng bệch của anh cười cười. Anh dường như rất đau đớn, mí mắt anh hơi khép lại, hơi thở gấp gáp.



Dù mấy người thuộc hạ còn lại của Đinh Hành vô cùng cảnh giác, nhưng khi nhóm của Mộ Thiện đưa Thủ lĩnh ra ngoài, một tiếng súng đanh sắc vang lên, thuộc hạ đang xốc nách Thủ lĩnh bị bắn trúng đầu, đổ gục xuống đất.



Đám binh lính Thái Lan tay cầm súng đứng vây xung quanh, phát đạn vừa rồi rõ ràng xuất phát từ một tên bắn tỉa đang mai phục ở đâu đó. Nhóm của Mộ Thiện lập tức tránh về một bên thân xe.



Ở đây đường đường là đại bản doanh của tập đoàn ma túy, vừa rồi bọn chúng nhất thời lơ là để Đinh Hành xông vào bởi vì anh là đối tác. Bây giờ chúng làm sao có thể để anh và Mộ Thiện bắt Thủ lĩnh làm con tin nhằm thoát thân?



Mộ Thiện ngẩng đầu nhìn vào hàng ghế sau xe Jeep. Cô thấy một bóng hình nằm bất động. Trong lòng cô vừa đau xót vừa tuyệt vọng. Trên tay cô vẫn còn khẩu súng của Thủ lĩnh, cô đưa mắt qua người đàn ông bị trúng đạn nằm dưới chân. Sau đó Mộ Thiện giơ súng nhằm thẳng vào chân trái ông ta. "Pằng" lại một phát đạn bắn ra.



Thân thể Thủ lĩnh co giật.



"Ông có muốn chúng ta cùng chết không?" Mộ Thiện cất giọng lạnh lùng.



Một thuộc hạ của Đinh Hành biết tiếng Thái phiên dịch cho Thủ lĩnh.



Thủ lĩnh cố gắng hét câu gì đó. Lần này xung quanh không còn bất cứ động tĩnh nào khác.



Mấy người nhảy lên xe Jeep. Khi cửa xe vừa mở, Mộ Thiện gần như lập tức lao lên hàng ghế sau. Trần Bắc Nghiêu vẫn bất tỉnh, thân hình cao lớn của anh nằm thẳng trên ghế, gương mặt anh trắng bệch.



Một người đàn ông lái xe, hai người khác đỡ Đinh Hành ngồi vào hàng ghế giữa, Thủ lĩnh bị ném dưới chân hai người đó. Vừa rồi khi Mộ Thiện mở miệng, thuộc hạ của Đinh Hành nhanh nhẹn yêu cầu đối phương chuẩn bị hộp thuốc và đồ ăn. Khi lên xe, bọn lập tức xử lý vết thương cho Đinh Hành.



Một người đàn ông cởi áo khoác ném cho Mộ Thiện. Mộ Thiện nói cám ơn rồi mặc vào người, cô lấy tấm thảm đắp cho Trần Bắc Nghiêu. Mộ Thiện quan sát tỉ mỉ vết thương của Trần Bắc Nghiêu. Có lẽ Thủ lĩnh sợ anh chết không lấy được tiền nên cho người xử lý vết thương của anh. Thế nhưng máu vẫn thấm đỏ cả tấm băng trắng, trên người anh vẫn còn đầy vết máu khô, bùn đất, thậm chí cả vết xước do cây cối để lại. Trông anh lúc này chẳng khác gì xác chết sắp thối rữa.



Chiếc xe Jeep nhanh chóng rời khỏi doanh trại, lao nhanh trên đường núi. Đằng sau có năm chiếc xe trang bị súng ống bám theo bọn họ. Mộ Thiện quỳ bên cạnh ghế sau, cô nhẹ nhàng ôm cổ Trần Bắc Nghiêu. Cô uống ngụm nước khoáng, mớm từng giọt từng giọt xuống bờ môi khô nứt của anh. Vô tình ngẩng lên, Mộ Thiện bắt gặp người đàn ông ngồi hàng ghế trước đang quay đầu nhìn cô, gương mặt anh không có bất cứ biểu cảm nào. Chạm phải ánh mắt của Mộ Thiện, anh liền quay đầu về phía trước.



Mộ Thiện trầm mặc hồi lâu. Cô nhặt khẩu súng bỏ vào túi áo.



Trong lòng cô thì thầm với Trần Bắc Nghiêu: Anh mau tỉnh lại đi, em thật sự rất sợ, sợ đến mức sắp phát điên lên rồi.