Tự Cẩm

Chương 117 : Yến Tử trấn

Ngày đăng: 08:50 30/04/20


Yến Tử trấn cách Bảo Tuyền huyện thành không xa, đoàn người Khương Tự chỉ dùng chừng canh giờ đã chạy tới nơi đó.



Trong thị trấn người đến người đi, vô cùng náo nhiệt.



Úc Cẩn đánh giá người qua lại trên đường, cười nói: “ Xem ra người nhớ thương một trăm lượng bạc kia còn thật nhiều.”



Thấy trấn nhỏ phồn hoa náo nhiệt hơn trong tưởng tượng, Khương Trạm hào hứng: “Ta đi hỏi thăm xem nơi này có đặc sản gì.”



Mỗi khi đến chỗ nào vơ vét mỹ thực chỗ đó cùng kiếm trò chơi đặc sắc nho nhỏ cho muội muội luôn được xem là một niềm lạc thú của Khương Trạm.



Thừa dịp thời gian Khương Trạm rời đi, Úc Cẩn nhích lại gần chỗ Khương Tự một bước.



A Man mắt sắc phát hiện, chống nạnh trừng mắt, hi vọng đăng đồ tử mơ ước cô nương nhà mình biết khó mà lui.



Úc Cẩn hoàn toàn làm lơ sự tồn tại của A Man, hạ giọng hỏi: “ Vị nữ nhi mất tích của Trì lão gia trên trấn, chính là một người bị hại khác sao?”



Khương Tự biết giấu không được hắn, nhẹ gật đầu.



“ Còn dự định giả quỷ?”



Khương Tự lần nữa gật đầu.



Muốn Trì lão gia báo quan, thì nàng không có khả năng lấy thân phận bình thường để làm rõ chuyện này.



Một người xa lạ chạy tới nói khuê nữ của ngươi bị quyền quý kinh thành hại chết, ngươi tranh thủ thời gian báo quan thay con gái của ngươi giải oan đi.



Cái gì? Chứng cứ? Không có chứng cứ. Ta làm sao mà biết được? Ách, cái này cũng không thể nói.



Trừ phi đầu óc đối phương bị nước vào, mới có thể làm theo.



Đương nhiên, nữ nhi Trì lão gia xác thực mất tích, đối với lời này có lẽ sẽ nửa tin nửa ngờ, thế nhưng đối tượng mà hắn muốn chống lại chính là huân quý kinh thành, chỉ bằng lời của người bên ngoài thì thân là một người bình thường khó mà có dũng khí này.



Cách làm thỏa đáng nhất, vẫn là lợi dụng Huyễn Huỳnh lấy phương thức Trì cô nương báo mộng xuất hiện.



Từ trong lời của Lý cô nương cũng biết, Trì cô nương hoạt bát thẳng thắn,nữ hài như vậy tất nhiên là bị nuông chiều lớn lên, nàng ta hẳn là có một người phụ thân yêu thương mình sâu sắc.



“ Nửa đêm?”



Khương Tự liếc Úc Cẩn một cái.



Bằng không đâu? Giữa ban ngày chạy tới không phải tìm đánh à.
Mới nghĩ đến đây, ngoài cửa liền vang lên tiếng gõ cửa nhè nhẹ.



A Man không khỏi nhìn về phía Khương Tự.



“ Đi mở cửa ra, để hắn tiến vào.”



“Ai.” A Man bước nhanh đi qua mở cửa ra.



Úc Cẩn lưu loát lướt vào.



“Ngươi ——”



A Man vừa muốn nói gì đó, thanh âm Khương Tự đã truyền đến: “A Man, đóng kỹ cửa lại đi.”



A Man đành phải đóng cửa thật kỹ, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Úc Cẩn.



Úc Cẩn sải bước đi đến ngồi xuống bên người Khương Tự, nói ra tình huống tìm hiểu được: “ Biết nhà Trì lão gia trụ nơi nào rồi, còn có một chuyện có ý tứ kể cho nàng nghe, có lẽ sẽ có trợ giúp cho hành động của chúng ta.”



“ Chuyện gì?” Đối với hành vì tự thân quen của người nào đó, Khương Tự đã không còn lực nói cái gì.



“ Lúc này hàng năm Trì lão gia sẽ đi ra ngoài buôn bán, sớm nhất phải tới cuối mùa hè mới có thể trở về, lần này trở về sớm như vậy cũng không phải bởi vì hạ nhân trong nhà phát hiện cô nương mất tích mà đưa tin cho hắn, mà là bởi vì hắn liên tiếp gặp ác mộng mơ thấy nữ nhi thút thít cầu cứu. Trì lão gia trong lòng bất an, cuối cùng dứt khoát kết thúc làm ăn sớm gấp gáp trở về, không nghĩ tới nữ nhi thật sự mất tích. Chuyện này cũng coi như ly kỳ, trải qua miệng của hạ nhân Trì gia hiện tại đã truyền khắp nơi rồi.”



Khương Tự yên lặng nghe, bỗng nhiên liền nghĩ đến phụ thân.



Trước khi đi phụ thân xách lỗ tai nhị ca dặn dò rất nhiều lời, những mứt hạnh mua chuộc tiểu sa di ở chùa Linh Vụ đều là phụ thân chuẩn bị cho nàng.



“Có lẽ là cha con liền tâm đi.” Trong lòng Khương Tự đau buồn.



Úc Cẩn mỉm cười: “ Nếu Trì lão gia có thể bởi vì gặp ác mộng liền gáp trở về xem nữ nhi, chuyện của nàng cũng nắm chắc hơn, định lúc nào thì hành động?”



“Giờ Tý đi.”



“ Vậy được, đến lúc đó ta tới tìm nàng.”



Thấy Úc Cẩn muốn đi, Khương Tự vì nghiệm chứng suy đoán trong lòng liền hỏi: “ Lúc ăn cơm ngươi gắp một miếng thịt gà cho ta, nói là giờ Dậu chạm mặt sao?”



Úc Cẩn sửng sốt một chút, cười nói: “ Ta chỉ cảm thấy gà luộc ăn ngon.”



Khương Tự: “......”